Không Được Không Yêu Tôi

Chương 16:



Hôm hắn đi.

Tôi đứng tựa vào khung cửa nhìn hắn.

Trời nhá nhem tối, ánh tà dương xé bóng hắn thành hai nửa.

Tôi đã đứng không nổi, phải tựa cả người vào tường.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy hắn lên một chiếc xe màu đen.

Ánh mắt tôi lại nhìn về hai thùng nhựa giấu bên bức tường.

Tôi gọi điện cho hắn.

Tính toán thời gian, lúc này chắc hắn đang chuẩn bị lên máy bay.

Trong điện thoại, tôi cố tình nức nở:

“Trần Bá Diễn, em khó chịu lắm.”

“Ngứa toàn thân, yếu cả người.”

“Anh về đi được không? Hôm nay là sinh nhật em… Em sợ lắm…”

Hắn lập tức dịu giọng dỗ dành tôi, bảo tôi đừng khóc.

Tôi nghe thấy có người gọi tên hắn phía đầu bên kia — đúng là đang lên máy bay.

Hắn chỉ do dự vài giây.

Rồi vẫn mềm giọng dỗ tôi:

“Anh về ngay. Đừng khóc.”

Tôi cúp máy.

Xách can xăng bên cửa, đổ khắp sàn nhà.

Mùi xăng nồng nặc tràn ngập khắp không gian.

Ngay khi hắn đẩy cửa bước vào, tôi nhào tới ôm chặt hắn.

Hắn sững người một giây.

Rồi nhẹ giọng nói:

“Quả nhiên.”

Hắn vuốt tóc tôi, giả vờ như không thấy vũng xăng dưới chân.

Như không thấy bật lửa trong tay tôi.

“Cưng à, xăng ở đâu ra vậy?”

“Thằng bé nhà bà cô hàng xóm, tôi đã thuyết phục nó.”

“Yên tâm, nó đã chạy rồi. Những gì nó biết chắc chắn nhiều hơn tôi.”

“Nó sẽ dẫn cảnh sát đến hang ổ các người.”

“Còn anh, Trần Bá Diễn…”

“Em sợ anh lại trốn thoát. Nên lần này…”

“Em sẽ đưa anh đi.”



Bật lửa rơi xuống.

Tôi nhìn ngọn lửa bùng lên.

Nhỏ bé, mà thiêu rụi tất cả.

Giống như tình cảm của Trần Bá Diễn dành cho tôi.

Hắn biết rõ — tôi gọi hắn quay lại là có bẫy.

Biết rõ — lần này có thể không chạy được.

Nhưng chỉ vì tôi khóc — hắn vẫn quay về.

Hắn vẫn ôm hy vọng, cố giữ lấy tình yêu đó.

Một đứa trẻ lớn lên trong bóng tối — cuối cùng vẫn thất bại dưới ánh sáng mà hắn khao khát.

Tiếc là… ánh sáng đó — cũng là giả.

Ngay cả lúc lửa li3m vào vạt áo.

Hắn vẫn cố chấp hỏi tôi:

“Có khi nào… chỉ một khoảnh khắc… em từng yêu anh không?”

Tôi đặt tay lên má hắn, khẽ cười:

“Trần Bá Diễn, đồ ngốc.”

“Người em yêu…”

“Luôn là Tổ quốc này.”



“Vậy sao…”

Ngay cả khi sắp chết, hắn vẫn cố ôm lấy tôi, che cho tôi không bị lửa đốt.

Tiếng ho của hắn vang lên bên tai tôi:

“Đàn bà xấu xa…”

“Nhưng anh từ đầu đến cuối, vẫn luôn yêu em.”



Ngọn lửa cuối cùng đã nuốt trọn chúng tôi.

Trước khi nhắm mắt, dường như tôi thấy cha tôi đứng ở xa nhìn tôi.

Cha à.

Quả nhiên.

Sống để lấy được huân chương hạng nhất — thật sự rất khó. 

KẾT

Trong chuyên án triệt phá m a túy đặc biệt tại Trường Minh.

Thu giữ gần 500 kg m a túy, bắt giữ hơn 100 nghi phạm.

Mười sáu cảnh sát hy sinh.

Truy tặng huân chương anh hùng hạng nhất.

Một nữ cảnh sát ngầm đã xâm nhập vào ổ m a túy, đấu trí với trùm buôn m a túy, thu thập nhiều tình báo quan trọng, cuối cùng anh dũng hy sinh để ngăn chặn thủ lĩnh tổ chức trốn thoát.

Truy tặng huy chương danh dự.



Lý Nghiên đã đặt vé máy bay cho Giang Nhược Lâm — chuyến bay đến Tam Á ngày 28 tháng 11.

Đặt vào đúng ngày Trần Bá Diễn bị bắt.

Cô gái nhỏ ấy cứ hay càu nhàu rằng muốn nghỉ phép, nghỉ phép…

Giờ thì tốt rồi.

Thật sự được nghỉ phép rồi.

Một kỳ nghỉ dài lâu, dài lâu mãi mãi.

(Toàn văn hoàn)