Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài

Chương 16:



 

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Linh Vũ, Nhan Tư Minh nhướng mày cười nói:

“Đừng có ngơ ra như thế, em chính là tiểu pháo hoa của tôi đấy!”

 

Tiêu Linh Vũ giật hết cả dây thần kinh trên trán, nhưng vì bây giờ Nhan đại thiếu gia đang đứng về phía cô, nên cô cũng không định đôi co với anh ta. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh ta được quyền gọi cô bằng bất kỳ cái tên nào mình thích.

 

Tiêu Linh Vũ cố nặn ra một nụ cười gượng gạo đến cứng đờ. Cô nói:

“Vậy tôi có nên cảm ơn Nhan đại thiếu đã ban cho tôi biệt danh vinh dự này không?”

 

Trong lòng thì cô lật cả trời: “Tiểu pháo hoa gì chứ? Ở đâu ra cái tên oái oăm thế?”

 

Nếu thật sự cô có tính cách bùng nổ như cái biệt danh đó thì kiếp trước đã không bị Trần Nhiên lừa thảm đến thế, để rồi mất hết danh tiếng, đến cả cơ hội phản kháng cũng không có.

 

Tiêu Linh Vũ liếc nhìn Nhan Tư Minh đầy nghi ngờ. Cô chỉ tiện tay kéo đại một người trên phố làm bia đỡ đạn, không ngờ lại nhặt được cả kho báu.

 

Chưa cần tự mình ra tay trả thù, Trần Nghị và Triệu Văn Mạn đã tự hại chính mình... nếu như người đàn ông bên cạnh cô thực sự là vị Nhan đại thiếu gia lừng danh kia.

 

Đúng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại vang lên. Khi nghe thấy âm thanh đó, Triệu Văn Mạn lập tức hoảng hốt. Cô ta nhìn quanh rồi gắt gỏng quát:

“Ai... Ai để điện thoại kêu vậy hả? Công ty quy định rõ phải để điện thoại ở chế độ im lặng trong giờ làm việc cơ mà. Là người nào ngu ngốc đến mức không tuân thủ một quy tắc đơn giản thế này?”

 

Mọi người lập tức nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái. Tất cả đều hướng ánh nhìn về phía chiếc túi xách hàng hiệu của cô ta. Rất rõ ràng, âm thanh phát ra từ chính cái túi đó.

 

Nhan Tư Minh khẽ cười đầy mỉa mai:

“Xem ra quy định công ty không áp dụng với ban lãnh đạo rồi. Triệu tiểu thư đúng là hôm nay đã cho tôi mở rộng tầm mắt đấy!”

 

Lời châm biếm làm Triệu Văn Mạn c.h.ế.t lặng trong chốc lát, nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô ta vội mở túi ra. Khi thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, mặt cô ta lập tức trắng bệch, tay run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại.

 

Cô ta bắt máy với giọng đầy do dự,

“Alo... ba...”

 

Giọng nói giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Triệu Huy Thanh gào lên:

“Triệu Văn Mạn, con đúng là đồ ngu! Sao lại đi đắc tội với Nhan đại thiếu gia?! Vì con mà tập đoàn Nhan Thị đã cắt đứt toàn bộ hợp tác với tập đoàn Huy Khánh rồi đấy! Con có biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không? Để ba nói cho con nghe, chỉ trong vài phút, hàng loạt đối tác đã gọi đến huỷ hợp đồng với Huy Khánh!”

 

Triệu Huy Thanh vừa giận vừa sợ. Mới mấy phút trước, ông nhận được cuộc gọi từ thư ký của Nhan Tư Minh thông báo rằng tập đoàn Nhan Thị sẽ chấm dứt mọi hợp tác với Huy Khánh. Ông còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại lại liên tục nhận cuộc gọi huỷ hợp đồng từ các đối tác khác.

 

Hiện giờ, khi thấy tập đoàn Huy Khánh bắt đầu lao dốc, những người từng tỏ vẻ thân thiện lập tức quay ngoắt, không kiêng dè gì mà châm chọc, cười nhạo. Có người còn chúc mừng ông vì dám đụng vào Nhan đại thiếu gia, đúng là hảo hán.

 

Triệu Huy Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận. Trước giờ, ông vẫn luôn cưng chiều con gái, nhưng lần này thì không thể dung thứ. Con gái ông vừa gây ra một đại hoạ đủ sức làm Huy Khánh phá sản!

 

Triệu Văn Mạn nắm chặt điện thoại, mặt tái mét, giọng run run:

“Nhan đại thiếu gia? Nhan Tư Minh?”

 

Cô ta quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng che chở cho Tiêu Linh Vũ. Cả người cô ta như bị rút sạch máu, sắc mặt trắng bệch vì hoảng loạn.

 

Linh cảm xấu dâng trào trong lòng.

 

“Là thật sao? Là Nhan Tư Minh thật sao? Sao lại có thể như vậy? Tại sao anh ta lại đi cùng với Tiêu Linh Vũ? Chẳng lẽ đêm qua họ thật sự ở bên nhau? Vì ngủ với Tiêu Linh Vũ nên hôm nay Nhan đại thiếu đích thân đến công ty đòi lại công bằng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một cuộc gọi từ Nhan Tư Minh là đủ để Nhan thị đoạn tuyệt với tập đoàn Huy Khánh.

 

Tập đoàn Huy Khánh tuy có tiếng ở thành phố Z, nhưng so với Nhan Thị thì chẳng khác nào con kiến với con voi.

 

Cho dù Huy Khánh có dốc toàn lực, cũng chẳng thể làm lung lay nổi Nhan thị. Ngược lại, chỉ một cái hắt hơi của Nhan Tư Minh thôi cũng đủ chôn vùi cả Huy Khánh!

 

Cả người Triệu Văn Mạn run lẩy bẩy vì sợ hãi, nhưng khi nhìn Tiêu Linh Vũ, ánh mắt cô ta lại bùng cháy căm hận và đố kỵ.

 

Lúc này, giọng Triệu Huy Thanh vẫn gào ầm trong điện thoại:

“Đồ con gái ngu ngốc! Con đúng là tai hoạ! Từ bây giờ, con không còn là con gái của ta nữa! Con không xứng là người nhà họ Triệu!”

 

Lúc ông nói ra câu đó, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.

 

Sắc mặt Triệu Văn Mạn trắng như giấy. Cô ta hoảng hốt hét lên:

“Ba! Đừng mà! Xin hãy nghe con giải thích… Con không biết đó là Nhan đại thiếu gia… Con không cố ý đâu…”

 

Nhưng Triệu Huy Thanh gầm lên cắt lời:

“Cố ý hay không không quan trọng! Nếu con không khiến Nhan đại thiếu gia tha thứ và quay lại hợp tác với tập đoàn Huy Khánh, thì từ nay con không phải là con gái ta nữa. Và con cũng đừng mong nhận được xu nào từ ta! Đừng gọi ta là ba nữa!”

 

Triệu Văn Mạn hoảng loạn tột độ. Cô ta gật đầu lia lịa, nước mắt giàn giụa:

Team Hạt Tiêu

“Được... được! Con sẽ xin lỗi anh ấy! Con nhất định sẽ khiến Nhan đại thiếu gia tha thứ!”

 

Trong lòng cô ta lúc này đầy hối hận.

 

“Giá như ban đầu mình nhận ra đó là Nhan đại thiếu gia thì đã không cố ý sỉ nhục anh ta. Mọi chuyện đã chẳng đến mức này…”

 

Nhưng trong lòng Triệu Văn Mạn, tất cả đều là lỗi của Nhan Tư Minh.

 

Tại sao đã là Nhan đại thiếu mà lại còn giả bộ từ chối? Rồi giờ lại trở mặt hãm hại mình và công ty? Anh ta quả thật độc ác!

 

Cô ta cắn chặt răng, ánh mắt đầy độc địa nhìn Tiêu Linh Vũ:

“Tất cả là lỗi của con tiện nhân này. Nếu không phải vì ả dẫn Nhan Tư Minh đến công ty thì làm gì có chuyện này xảy ra?”

 

Đúng là bản chất con người. Chính Triệu Văn Mạn là kẻ lên kế hoạch hãm hại Tiêu Linh Vũ, nhưng khi sự việc phản tác dụng, cô ta lại không thấy lỗi của mình.

 

Nếu như Triệu Văn Mạn không bày mưu hại Tiêu Linh Vũ, thì Tiêu Linh Vũ cần gì phải kéo một người đàn ông lạ mặt đến công ty?

 

Nếu như Triệu Văn Mạn không ngạo mạn gọi người ta là trai bao, vậy thì Nhan Tư Minh liệu có tức giận đến mức ra tay tàn nhẫn như thế?

 

Tóm lại, tất cả đều do cô ta tự chuốc lấy.

 

Cô ta hận cả Nhan Tư Minh lẫn Tiêu Linh Vũ, nhưng giờ phút này, điều quan trọng nhất là phải xin lỗi Nhan đại thiếu, mong anh quay lại hợp tác với tập đoàn Huy Khánh.

 

Tiêu Linh Vũ hiện tại có Nhan Tư Minh đứng sau lưng, nhưng Triệu Văn Mạn tin chắc, một người như Nhan đại thiếu sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ tầm thường mà gắn bó lâu dài.

 

Đợi qua được sóng gió lần này, cô ta sẽ tìm cách trả thù Tiêu Linh Vũ!

 

Triệu Văn Mạn đi đến trước mặt Nhan Tư Minh, cắn môi, cúi đầu, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

“Nhan đại thiếu gia… tôi xin lỗi... Xin anh rộng lượng... người sẽ không chấp nhặt với một người ngu dốt như tôi... đúng không?”