Tiêu Linh Vũ suy nghĩ một chút rồi bắt máy.
“Vũ Nhi, em đang ở đâu vậy?” Giọng Trần Nhiên mang theo vẻ sốt ruột: “Anh tới phòng làm việc của em thì mọi người nói em vẫn chưa đến. Có chuyện gì xảy ra sao?” Rõ ràng, hắn đang cố moi thông tin.
Nghe giọng điệu giả tạo ấy, Tiêu Linh Vũ chỉ thấy ghê tởm. Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, giọng đều đều:
“Không sao cả, chỉ là gặp phải một con ch.ó điên. Nhưng em đuổi nó đi rồi, giờ em đang tới công ty đây.”
Nói xong, cô dập máy ngay, không cho hắn cơ hội nói thêm gì.
Trần Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, cau mày. Hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Tiêu Linh Vũ, cô chắc chắn sẽ suy sụp sau chuyện đó, cảm thấy vô cùng có lỗi và tội nghiệp, nhưng hôm nay, giọng cô lại hoàn toàn bình thản.
Nghĩ vậy, lòng hắn bỗng cháy lên giận dữ. Hắn nghiến răng, hạ giọng chửi thầm: “Tiêu Linh Vũ, hóa ra em chưa bao giờ thật lòng với anh!”
Vậy có nghĩa là Tiêu Linh Vũ đã ngủ với người khác từ trước rồi? Thế nên giờ bị gài bẫy cũng chẳng thấy sợ hãi?
Triệu Văn Mạn ngồi trên ghế sô pha nghe thấy hắn lẩm bẩm. Ánh mắt cô ta lóe lên, khóe miệng cong lên đầy đắc ý và châm biếm.
Cô ta mỉm cười hỏi: “Sao thế? Mặt dài cả thước rồi kìa. Con tiện nhân đó lại không thèm nghe máy à?”
Trần Nhiên đáp: “Không phải. Cô ta nói đang tới công ty.”
Triệu Văn Mạn nghe vậy liền sáng rỡ cả mắt, cười thích thú:
“Tốt! Rất tốt! Khi con điếm đó tới công ty, nó sẽ được chiêm ngưỡng địa ngục trần gian! Em nhất định phải có mặt lúc mọi người biết nó qua đêm với một lão già bụng phệ, xấu xí chỉ vì tiền! Em muốn tận mắt thấy vẻ mặt nhục nhã của nó!”
Cô ta không giấu nổi vẻ mong chờ. Lập tức cầm chiếc điện thoại đắt tiền, gọi một cuộc, lạnh lùng ra lệnh:
“Chuẩn bị đi!”
Nghe câu đó, sắc mặt Trần Nhiên khẽ thay đổi. Nhưng rất nhanh, hắn lại nhìn Triệu Văn Mạn bằng ánh mắt yêu chiều, như chưa từng có gì xảy ra.
…
Tiêu Linh Vũ dừng lại trước cổng chính tập đoàn Huy Khánh. Ánh mắt lạnh như băng, biểu cảm bình thản nhưng tay cô siết chặt thành nắm đấm. Nhìn chằm chằm vào cánh cổng trước mặt, cô khẽ nói:
“Tôi đến rồi. Hai kẻ khốn các người đã làm nhục và hủy hoại cả cuộc đời tôi ở kiếp trước, nhưng lần này… tôi sẽ không để điều đó xảy ra nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô hít sâu một hơi, nhưng khi định bước vào, cô khẽ cau mày quay lại nhìn phía sau, trên lề đường có một người đàn ông đang ngồi.
Người đó sở hữu khuôn mặt điển trai và thân hình rắn rỏi. So với Trần Nhiên thì đúng là một trời một vực. Chỉ có điều… quần áo anh ta rất bẩn thỉu.
Tiêu Linh Vũ suy nghĩ chốc lát rồi tiến lại gần, nói:
“Anh gì ơi, có thể giúp tôi một việc không? Xong việc, tôi sẽ trả anh hai ngàn tệ!”
Hai ngàn tệ, hơn nửa tháng lương của cô. Từ trước đến nay, cô luôn sống tiết kiệm. Đây là lần đầu tiên cô tiêu nhiều tiền như vậy trong một lần.
Nhưng lần này, cô tin là rất đáng!
Nhan Tư Minh ngẩng lên nhìn cô gái vừa bước đến, vẻ mặt khó hiểu. Nghe cô nói, anh ta càng ngơ ngác, chỉ tay vào chính mình hỏi lại:
“Người đẹp, cô đang nói với tôi đấy à?”
Tiêu Linh Vũ đáp gọn:
“Nếu không thì tôi đang nói chuyện với không khí à? Ở đây chỉ có mỗi anh ngồi!”
Nhan Tư Minh bật cười.
Cô gái này thú vị thật đấy. Đã mở lời nhờ vả mà giọng điệu còn sắc như dao. Cả thành phố Z này, chưa từng có ai nói chuyện với mình kiểu đó.
Anh ta nhướn mày, hỏi:
“Cô biết tôi là ai không?”
Tiêu Linh Vũ lạnh lùng đáp:
“Mặt anh đâu có in trên tiền. Biết làm sao được! Tôi đang rất gấp, nhận hay không nhận?”
Team Hạt Tiêu
Nhan Tư Minh ngẩn người, rồi nhún vai: “Nhận cũng được. Nhưng… cô muốn tôi giúp gì?”
Cô nhìn anh thẳng thừng:
“Giả vờ vừa trải qua tình một đêm với tôi!”
“Gì cơ?”