Chứng Cứ
Vốn dĩ anh ta không hề có ác cảm gì với Lục Kiều, nhưng bị cô ta nhiều lần sấn sổ lao tới mà cứ phải tránh né ra xa.
Bây giờ đã cự tuyệt Lục Kiều rõ ràng, thế mà vẫn còn đu bám lấy anh ta, thực sự không biết liêm sỉ là gì.
Lý Dục Tài nói: “Tôi không hề qua lại với cô ta.”
Lục Ngọc đứng bên cạnh cũng nghe ra được anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Bây giờ nếp sống còn giữ gìn, không chỉ phụ nữ, mà đàn ông cũng phải vậy.
Đặc biệt là Lý Dục Tài xuất thân từ thế gia văn hóa, cực kỳ coi trọng sự trong sạch trong tình yêu. Anh ta chưa từng nghĩ có một ngày, mình phải công khai thanh minh về quan hệ với một người phụ nữ nhà quê chua ngoa đanh đá.
Đối với anh ta mà nói, chuyện này cũng là cực kỳ mất mặt.
Lục Kiều cũng bất ngờ với những lời mẹ mình nói ra, nhưng nghe vậy liền biết mẹ đang có mục đích gì.
Lấy trước rồi yêu sau cũng chẳng sao, kiếp trước cô ta còn có thể hóa dữ thành lành, kiếp này ắt cũng làm được.
Lục Kiều không nói gì, đứng bên cạnh nhìn Lý Dục Tài, ánh mắt lấp lánh ý tình.
Lý Dục Tài cảm thấy nóng bừng cả đầu. Không kiềm chế được cảm giác muốn văng tục một trận trong lòng, anh nói: "Lục Kiều, cô tự nói đi, rốt cuộc là sao?"
Chuyện này mẹ cô ta không hiểu, cô ta còn không hiểu sao?
Lục Kiều nhìn Lý Dục Tài hỏi: "Anh thật sự không thừa nhận chuyện của hai chúng ta?"
Lý Dục Tài hận không thể mắng to, Lục Kiều này đúng là thiếu đàn ông đến phát điên rồi, cứ lẽo đẽo đeo bám anh ta mãi. Nhưng nền nếp gia phong nhiều năm đã kìm giữ anh ta lại.
Lý Dục Tài nói với trưởng thôn: "Tôi thật sự… thật sự không biết Lục Kiều với mẹ cô ta lại ra nông nỗi này. Tôi không hề qua lại với cô ta, nếu có một lời dối trá, trời tru đất diệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta tức tới mức nói chuyện cũng không lưu loát.
Trưởng thôn tin Lý Dục Tài, sau vài lần tiếp xúc, phát hiện anh ta là người có học thức, lại rất có tài cán. Còn Lục Kiều, tuy ở trong thôn cũng coi là tàm tạm, nhưng nhìn khắp huyện thành, cô ta chẳng hề ưu tú như thế.
Ngược lại, Lý Dục Tài người ta là phóng viên của huyện thành, dân làng họ dù có dùng nắm đ.ấ.m với Tiết Gia Thôn cũng không giành được quyền lợi, thế nhưng một ngòi bút của anh ta lại làm được điều đó.
Chị cả Lục Bình của Lục Ngọc có thể thuận lợi chuyển hộ khẩu tới thôn Đại Vũ, Lý Dục Tài có công rất lớn.
Một thanh niên tài giỏi như vậy muốn tìm đối tượng, muốn tìm ai mà chẳng có? Hơn nữa anh ta cũng tới thôn chưa được mấy lần, lần đầu tiên chính là chuyện Lục Ngọc gả thay, đây là lần thứ hai. Sao lại có quan hệ với Lục Kiều được?
Trưởng thôn nói với Lý Dục Tài: "Cậu bình tĩnh đã."
Dù sao trưởng thôn cũng giữ chức cán bộ trong thôn đã nhiều năm, lập tức nhìn ra suy nghĩ của mẹ con Lục Kiều. Đều là trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, Lý Dục Tài lại có điều kiện tốt như vậy, có người thích cũng là chuyện bình thường!
Nhưng nếu đu bám người ta thì không hay, ông nói với bác gái Lục: "Chuyện này không thể nói lung tung, bây giờ ai nấy đều coi trọng chứng cứ. Cô có chứng cứ gì chứng minh hai người họ từng qua lại không?"
Trưởng thôn đến tòa án huyện một chuyến đã được mở mang tầm mắt, giờ đây ai nấy đều bắt đầu chú trọng “chứng cứ” rồi.
Bác gái Lục chưa kịp định thần, vẫn nghĩ mọi chuyện cứ như trước kia. Trong quá khứ, danh tiếng của con gái quan trọng hơn, chỉ cần con gái cáo trạng có người trêu đùa mình, mặc kệ đối phương nói gì, đều sẽ nhận định con gái nói thật!
Sao còn cần chứng cứ nữa?
Lý Dục Tài nghe trưởng thôn nói vậy, thở phào một hơi. Vừa nãy là nóng vội đến nỗi lú lẫn cả rồi, lời nói dối rõ ràng như vậy mà anh ta đều không biết phải thanh minh ra sao, may mà trưởng thôn thông minh.
Lục Ngọc nhìn mấy bà thím quanh đó đều dán mắt vào hóng chuyện, chẳng mấy chốc, chuyện này sẽ lan truyền nhanh như gió khắp đầu làng cuối xóm!
Bác gái Lục nuốt nước bọt, có vài phần căng thẳng.
Phạm Khắc Hiếu
Lý Dục Tài nói: "Tôi thật sự không có qua lại với con gái bà, chắc chắn là các người hiểu lầm rồi."
Anh ta nóng lòng muốn phủi sạch mọi liên can với Lục Kiều, vì vậy cô ta càng thêm căm hận trong lòng, nói: "Được, tôi sẽ nói chứng cứ. Bác cả anh ở nước ngoài, cô hai ở thủ đô, cha mẹ ở Cảng Thành, ông nội anh vẫn luôn muốn dẫn anh về đúng không?"