Vậy Em Thì Sao?
Hận không thể quỳ sụp xuống trước mặt trưởng thôn. Trưởng thôn nói: “Không muốn kiểm điểm cũng có cách khác.”
Bác trai Lục sáng mắt lên, chưa biết là cách gì đã vội vàng gật đầu lia lịa: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”
Trưởng thôn nói: “Bây giờ mới có phương pháp ủ phân mới, chú với vợ chú hãy phụ trách thu gom phân của cả thôn.”
Bác trai Lục tái mặt. Ông ta là người coi trọng thể diện nhất đời, ngay cả cái hố xí trong nhà cũng phải thuê người tới đào đi. Bây giờ bảo ông ta đi đào phân của cả thôn, còn phải thu gom lại? Chỉ nghĩ đến cái mùi thôi đã không chịu nổi rồi: “Còn cách nào khác không, thưa trưởng thôn?”
Trưởng thôn nhíu mày: “Đây không phải lúc để chú cò kè mặc cả.”
Bác trai Lục chỉ đành cắn răng đồng ý chuyện này. Vừa về tới nhà, nhìn thấy Lục Kiều đang nấu cơm ở kệ bếp, ông liền nổi trận lôi đình, vươn tay tát mạnh cô ta một cái trời giáng: “Cái thứ mệnh nha hoàn mà sống kiểu tiểu thư!”
Lục Kiều không kịp phòng bị, bị đánh rơi cả hoa tai, vành tai bắt đầu rỉ máu, lập tức gào khóc thảm thiết.
Bác gái Lục vội vàng chạy lên can ngăn: “Làm gì vậy chứ ông!”
Bác trai tức giận không hề nhẹ: “Sao bà không quản con gái cho tốt? Xem thử cái đứa con gái bà dạy ra kìa, đúng là đồ hạ tiện!”
Bác trai Lục tức đến điên người, căn bản không ai ngăn nổi. Ông ta đánh cả vợ lẫn con gái, không chỉ vì chuyện công việc ở huyện bị mất trắng, ngay cả chức văn thư trong thôn cũng không còn, bây giờ lại còn bị bắt làm công việc dơ bẩn đến thế.
Tất cả đều tại bọn họ ngày ngày gây sự, trước đây ầm ĩ như vậy còn chê chưa đủ mất mặt, bây giờ thì còn tồi tệ hơn gấp vạn lần.
…
Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy về nhà, anh có vẻ như có lời muốn nói với cô.
Lục Ngọc đi theo anh vào phòng. Ban ngày, ánh sáng trong phòng có hơi tối, hai người cũng không mở đèn, cứ thế đứng trong căn phòng chìm vào bóng tối.
Phó Cầm Duy mở lời: “Lục Kiều muốn vào thành phố sống cuộc sống tốt đẹp phải không?”
“Đúng vậy.” Lục Ngọc gật đầu. Điều này còn phải nói sao? Ngay cả công tử nhà giàu có tiếng trong thôn như Phó Cầm Duy mà cô ta còn không lọt vào mắt, một lòng chỉ muốn trèo cao.
“Vậy em thì sao?” Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc. Từ trước tới giờ, hai người họ chưa từng đề cập đến vấn đề này.
Lục Ngọc xinh đẹp hơn Lục Kiều, vừa giỏi nấu nướng, lại vừa lý trí và có mục tiêu rõ ràng. Một người như cô liệu có cam tâm ở lại nông thôn cả đời không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù hai người đã thành vợ chồng, nhưng trên thực tế chỉ là hữu danh vô thực.
Phạm Khắc Hiếu
Nói không chừng Lục Ngọc cũng đã sớm có những dự định khác cho riêng mình.
Lục Ngọc bị anh hỏi đến sững sờ. Cô cũng nhất thời không thể trả lời câu hỏi của anh. Giọng nói của Phó Cầm Duy liền lạnh đi: “Tôi hiểu rồi.” Sau đó, anh quay người đi ra ngoài.
Lục Ngọc gọi anh lại: “Này!”
Tối hôm đó, Phó Cầm Duy trải đệm dưới đất ngủ. Lục Ngọc gọi anh lên giường, anh chỉ nói: “Đừng thử thách khả năng kìm giữ mình của một người đàn ông.”
Cô sững người, nhưng cũng không kiên trì gọi anh thêm. Đây là lần đầu tiên cô được ngủ trên một chiếc giường rộng rãi như vậy, nhưng tối đó cô lại trằn trọc mất ngủ.
Ngày hôm sau, Phó Cầm Duy dậy rất sớm, cuộn chăn đệm lại rồi bỏ lên đầu tủ.
Lục Ngọc không ngủ cả đêm, nên Phó Cầm Duy vừa động đậy, cô liền tỉnh dậy, ngồi trên giường nhìn anh.
Anh dọn dẹp xong, đứng lững thững trong phòng, dường như có điều gì muốn giãi bày cùng cô.
Lục Ngọc kiên nhẫn đợi anh lên tiếng.
Nào ngờ, anh vẫn im lặng, rồi vội vã bước ra khỏi phòng.
Để lại cô một mình, lòng đầy ủ rũ ngồi trên giường. Cô cũng sắp xếp chăn màn xong xuôi rồi ra ngoài, bởi bữa cơm trong nhà đã có lệ, bốn nàng dâu thay phiên nhau lo liệu bếp núc mỗi ngày.
Hôm nay là phiên chị dâu cả. Như thường lệ, chị ấy chuẩn bị món bánh rán giòn rụm và một nồi cháo trắng nóng hổi. Chị cả còn lấy dưa muối trong vại ra, thái sợi, bày ra đĩa. Món dưa muối mặn chát đến nỗi, chỉ cần một sợi đã đủ đưa trôi miếng bánh, và thế nào cũng phải uống cạn cả một gáo nước mới xuôi.
Thấy Lục Ngọc dậy sớm, chị cả vui vẻ nói: “Tiểu Ngọc này, món dưa muối trộn hôm qua em làm bằng cách nào mà khéo thế?” Dưa muối nhà mình mà cũng có thể chế biến thành giòn rụm, vừa miệng đến vậy, thật là tài tình.
Số dưa muối hôm qua, cả nhà ăn chưa đã thèm, đến lúc ra đồng, ai cũng cố vun vào hộp cơm một ít để dành ăn thêm.
Lục Ngọc đáp: “Buổi sáng chị dâu đã vất vả như vậy, chi bằng cứ để em lo liệu cho.” Chị dâu có con nhỏ, buổi sáng tất bật lo cho mình và con cái, thời gian quả thực thiếu trước hụt sau!
Chị cả cười xòa: “Thế thì ngại lắm!”
Lời vừa dứt, người ta liền nghe tiếng thằng cu con của chị ấy ở trong phòng réo gọi mẹ.
Chị cả cười gượng gạo, nói: “Vậy lần này đành phiền cô em trước nhé. Thằng cu nghịch như quỷ nhà chị, ba ngày không đánh là nó trèo lên nóc nhà dỡ ngói ngay.”