Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 118: Trả Tự Do



 

Ngày xưa, khi chị ấy mang thai, ai cũng đoán là con gái. Thế mà thím Sáu Lý nhìn dáng bụng là đoan chắc là một thằng cu. Kết quả sinh ra quả nhiên là thằng nhóc khỏe mạnh. Cũng vì cái lần ấy mà nhiều cô con dâu trong làng cứ rủ nhau tìm đến thím ấy để xem quẻ.

 

Lục Ngọc ngước mắt nhìn Phó Cầm Duy, anh đang bận chất đồ đạc lên xe. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh khẽ quay đầu nhìn lại.

 

Chị ba Phó thấy thế, che miệng cười trộm. Đôi vợ chồng son này hờn dỗi nhau mà vẫn cứ nhìn chằm chằm không dứt, quả nhiên là tình ý mới cưới có khác.

 

Chị ta vốn thích hóng náo nhiệt nhất, nhưng anh ba Phó đã gọi giật lại: “Mau đi làm đi thôi, đi muộn lại bị cấp trên phê bình bây giờ.”

 

Mấy anh trai chị dâu nhà họ Phó lần lượt rời đi, chỉ còn lại mình Lục Ngọc đứng thui thủi giữa sân, còn Phó Cầm Duy thì quay về phòng.

 

Ngay lúc này, Tiêu Thái Liên giận đùng đùng quay về, thay đổi thái độ xoành xoạch như diễn tuồng Tứ Xuyên. Rõ ràng lúc đi còn vui vẻ rạng rỡ, vậy mà giờ đây bà đã kéo Lục Ngọc đi xề xề.

 

Bà đi tìm thím Sáu Lý hỏi bí quyết cầu tự cho con dâu, bởi người lớn trong nhà ai cũng sốt ruột về chuyện con cái. Khi thím Sáu Lý hỏi rõ là bà hỏi giùm vợ thằng tư, ánh mắt thím Sáu Lý bỗng trở nên là lạ.

 

Tiêu Thái Liên còn tưởng có chuyện gì, vội vàng hỏi.

 

Lục Ngọc không đến đội sản xuất làm việc, thỉnh thoảng đi theo Tiêu Thái Liên ra sông giặt giũ. Ấy vậy mà những người già trong thôn vẫn thường xuyên trông thấy.

 

Thím Sáu Lý nói: “Hình như con dâu của chị vẫn còn chưa động phòng.” Họ từng làm bà quản gia xưa, đều có con mắt tinh đời, nhìn cái dáng đi, thêm tướng mặt một cái là đoán ra bảy tám phần rồi.

 

Con gái chưa chồng, khác xa người vợ đã có chồng.

 

Tiêu Thái Liên nghe xong, đầu tiên cảm thấy không thể nào, đây chẳng phải đang sỉ vả nhà mình sao? Kết hôn mấy tháng trời rồi mà con dâu vẫn còn là con gái, đây là đang chê bai ai đó đó sao?

 

Nhưng Tiêu Thái Liên nén nỗi ấm ức trong lòng, định quay về dắt Lục Ngọc ra, để cho bà Sáu Lý nhìn cho thật kỹ.

 

Lục Ngọc nhìn ra sự khác thường của Tiêu Thái Liên, nói: “Má, chúng ta đi đâu vậy ạ?”

 

Tiêu Thái Liên nói: “Má cãi lộn với một bà già mà không cãi thắng nổi, con theo má đi cãi giúp má một trận.”

 

Trong lòng Tiêu Thái Liên cũng có chút phức tạp, tuy nói khi Lục Ngọc gả vào, bà cũng chẳng ưng ý cho lắm. Nhưng thời gian dài như vậy, Lục Ngọc làm việc đâu ra đấy, lại khéo tay nấu nướng, đầu óc còn lanh lợi, dần dà cũng được lòng bà.

 

Lúc này lại có chút hoài nghi, không biết chúng nó có giấu mình chuyện hệ trọng nhất hay không.

 

Lục Ngọc bị Tiêu Thái Liên kéo đi, Phó Cầm Duy vừa từ trong phòng đi ra, đúng giờ là phải lên đường đi làm. Nhưng anh nhìn thấy hướng Tiêu Thái Liên đi liền thấy lòng dấy lên chút nghi ngại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hôm qua Lục Ngọc trằn trọc không ngủ, anh cũng thao thức cả đêm. Anh không ghét Lục Ngọc, ngược lại ngày càng để ý tới cô hơn.

 

Nếu Lục Ngọc không có ý với mình, anh nghĩ mình nên buông tha cho cô.

 

Lúc anh đi học luôn giữ mình ngay thẳng, đàng hoàng. Tuy anh sinh ra ở nông thôn, nhưng luôn giữ vẻ điềm đạm, tao nhã. Tuy nói luôn khát khao một cuộc hôn nhân êm ấm, thuận hòa, nhưng anh cũng không miễn cưỡng bất cứ ai.

 

Đến cả Lục Kiều còn dốc hết tâm tư để giành giật một cuộc sống tốt đẹp.

 

Thì Lục Ngọc có suy nghĩ đó cũng chẳng có gì lạ lùng.

 

Vốn dĩ Phó Cầm Duy nghĩ như vậy, nhưng khi anh thật sự hạ quyết tâm, muốn trả tự do cho cô, lại chợt thấy lưu luyến không nỡ. Loại tình cảm ích kỷ này thật lạ lẫm lại vô cùng mãnh liệt. Nếu đêm qua không nằm dưới đất, anh sợ rằng đã xảy ra một số chuyện trái với ý nguyện của Lục Ngọc.

 

Trai tráng gái tơ ở cạnh nhau, mấy ai giữ được lòng mình mà không xao động trước sức hấp dẫn mãnh liệt ấy cơ chứ.

 

Phó Cầm Duy đáng lẽ phải đi làm rồi.

 

Nhưng trong lòng anh lại rối bời, nhìn về hướng Lục Ngọc rời đi, vẫn không thể kìm lòng được, lần đầu tiên ngay cả công việc cũng không màng, anh vội vã đuổi theo.

 

Tiêu Thái Liên dẫn Lục Ngọc tới chỗ thím sáu Lý.

 

Tiêu Thái Liên nói: “Chị nhìn kỹ xem, con dâu tôi sao lại giống như cái cô gái son rỗi mà chị nói chứ?”

 

Trong lòng Lục Ngọc căng thẳng, loại chuyện này mà cũng có thể nhìn ra được ư? Lòng bàn tay cô lập tức lạnh toát.

 

Thím sáu Lý nói thẳng thừng: “Cô với thằng Phó Cầm Duy từng quan hệ chưa?”

 

Cổ họng Lục Ngọc hơi khô lại.

 

Ngay cả Tiêu Thái Liên cũng ở bên cạnh tiếp lời: “Không sao đâu Lục Ngọc, con cứ mạnh dạn nói ra. Bà ta mà đặt điều bịa chuyện, con xem mẹ có xé rách miệng bà ta không!”

 

Đúng lúc này, Phó Cầm Duy từ bên ngoài bước vào, nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, chuyện này có gì mà phải nghi ngờ? Tiểu Ngọc nhà mình da mặt mỏng, mẹ không nên lấy chuyện này ra khiến cô ấy khó xử. Sau này có gì cứ hỏi con là được rồi.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Tiêu Thái Liên nhìn dáng vẻ này của thằng tư, liền biết anh đang tức giận.