Lục Ngọc nhìn anh, làm như chuyện sáng nay chưa hề xảy ra.
Phó Cầm Duy bước thẳng tới bên cô.
Cha mẹ Lục thấy con rể đã đến đón, cũng vội vàng giục: "Tiểu Ngọc về đi con, muốn về chơi thì ban ngày hãy đến nhé."
Lục Ngọc đành phải đi cùng Phó Cầm Duy về. Anh còn mỉm cười chào cha mẹ Lục Ngọc, trông có vẻ hơi khác so với mọi khi, nhưng họ lại không rõ là khác ở điểm nào.
Trên đường về, anh nắm tay cô, còn là kiểu mười ngón đan chặt vào nhau. Đi qua đám đông, lúc tan tầm không ít người vẫn thường thích ngồi dưới gốc cây hóng mát, chờ lát nữa về nhà ăn cơm.
Thấy hai vợ chồng họ, mọi người liền theo thói quen trêu đùa. Phó Cầm Duy ngoan ngoãn đáp lời, nhưng tay vẫn không hề buông Lục Ngọc ra.
Lục Kiều đang gánh nước về nhà, nhìn thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt càng thêm bực bội. Bởi vì tiếng tăm của cô ta trong thôn không tốt, nên cũng chẳng dám nói gì, chỉ đành âm thầm nuốt cục tức này vào bụng.
Lục Ngọc theo Phó Cầm Duy về nhà. Thấy anh lại mang chăn lên giường ngủ, trong lòng cô mới thở phào một hơi.
Vốn dĩ đây là nhà của anh, nếu ngày nào anh cũng ngủ dưới đất thì Lục Ngọc thực sự rất ái ngại.
Phạm Khắc Hiếu
Đêm qua Lục Ngọc gần như thức trắng cả đêm, nên vào đến phòng là cô đã thấy buồn ngủ rũ rượi. Đến khi Phó Cầm Duy lên giường, Lục Ngọc đã ngủ say như chết.
Phó Cầm Duy ngẩn người một lát, rồi khẽ cười. Anh cũng nằm xuống bên cạnh Lục Ngọc, nhìn thấy cái cổ trắng ngần của cô lộ ra, thật sự rất muốn khẽ cắn một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy ôm lấy cô, rất nhanh sau đó cũng thiếp đi.
Ngày hôm sau Lục Ngọc dậy muộn. Lúc cô tỉnh giấc, cả nhà đã đi làm hết. Cô đỏ bừng mặt, rón rén ra ngoài nhìn, trong sân vẫn còn la liệt chậu, thau, đồ nghề làm cổ vịt chưa kịp dọn dẹp.
Lục Ngọc quên cả ăn sáng, vội vàng đổ nước bẩn trong các thau chậu đi, lần lượt chồng chúng lên nhau gọn gàng, để lần sau dùng cho tiện. Sau đó cô quét dọn sân một lượt, khoảng sân đất nện lập tức trở nên sạch sẽ, quang đãng. Lục Ngọc vào bếp, vội vàng húp vội bát cháo loãng còn sót lại.
Đúng lúc này, Tiêu Thái Liên từ ngoài bước vào, lén lút dúi vào tay cô hai quả trứng gà, khẽ bảo: "Này, con cầm lấy mà bồi bổ sức khỏe!"
Nhà họ Phó không nuôi gà, nên trứng gà đều phải bỏ tiền mua từ các thôn lân cận. Mỗi lần Tiêu Thái Liên mua được mười quả đều cẩn thận khóa trong tủ nhỏ, cũng chỉ có con cháu vào ngày sinh nhật mới được ăn một quả, người khác chẳng bao giờ có phần. Hôm qua bà đã làm ra chuyện không phải, nên lòng bà vẫn còn canh cánh áy náy. Số trứng gà này, coi như chút lòng thành bù đắp cho Lục Ngọc.
Lục Ngọc đáp: "Con cảm ơn mẹ."
Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn trứng luộc, thành thử cũng thèm thuồng lắm. Ở thập niên 80, vật chất còn thiếu thốn, eo hẹp, từ khi trọng sinh, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày lại thèm món trứng gà đến thế. Lục Ngọc vui vẻ cất trứng gà đi. Lần này lại khác, dù có trứng gà trong tay, cô lại đ.â.m ra không nỡ ăn ngay.
Tiêu Thái Liên lại nói: "Mẹ còn nhìn thấy bác trai và bác gái con, hôm nay đang đi gánh phân bón ruộng cho đội sản xuất của thôn." Trong thôn, các hố ủ phân đã đào xong, rơm rạ cũng đã được rải đầy bên trên. Hai người đó mặt mày ủ dột, héo hon, làm cả xóm được một phen bàn ra tán vào xôn xao. Trước đây, ở nhà họ Lục, hai người này tự nhận là kẻ có địa vị, thanh cao, chỉ quen làm những việc tay chân nhẹ nhàng, sạch sẽ. Bây giờ lại phải làm công việc dơ dáy, hôi hám như vậy.
Lục Ngọc chỉ đứng im lặng không nói lời nào. Bác gái Lục có tính hiếu thắng cao ngút, một lòng chăm chăm muốn vào huyện thành để hưởng cuộc sống an nhàn, muốn con gái mình và Lý Dục Tài thành đôi. Ở kiếp trước, quả thật họ đã thành công đổi đời, thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn ở nông thôn. Nhưng số phận đâu phải lúc nào cũng mỉm cười. Kiếp trước họ vốn dĩ đã dựa vào công lao của người khác để trục lợi, kiếp này, khi mọi thứ không diễn ra theo toan tính của họ, thì họ đ.â.m ra không chịu nổi.
Lục Ngọc không bận tâm đến chuyện thiên hạ, vội vàng đem ớt ra sân phơi. Bây giờ, khi chế biến món cổ vịt tẩm ướp, những chuyện khác đều có thể để người nhà họ Phó làm thay, chỉ có riêng chuyện rang tẩm gia vị, vẫn phải để Lục Ngọc tự tay làm. Mỗi lần cô phải chuẩn bị gia vị đủ dùng cho mười ngày, giống như ớt và vỏ quýt khô, phải rang thơm trước. Một vài vị thuốc Bắc có tác dụng khử mùi tanh, giúp dậy mùi thơm cũng phải pha trộn theo đúng tỷ lệ định sẵn, rồi buộc cẩn thận vào những túi vải sạch.
Mỗi thứ đều phải rang một mẻ lớn, cả gian bếp nồng nặc mùi cay, khiến người ta ho sặc sụa. Tiêu Thái Liên phải chạy vội ra ngoài sân hít thở. Lục Ngọc mở toang hết cửa sổ để cho thoáng, sau khi làm xong, lại chia nhỏ rồi đóng gói cẩn thận từng phần. Mỗi phần gia vị có tổng trọng lượng hơn ba cân! Đủ dùng trong một ngày.
Tiêu Thái Liên thấy việc rang tẩm gia vị này tốn quá nhiều công sức của Lục Ngọc, nên bà mới ngộ ra thì ra kiếm đồng tiền chẳng hề dễ dàng. Muốn có được món cổ vịt thơm ngon, công đoạn chế biến đúng là lắm công phu. Nếu không đủ kiên nhẫn, căn bản chẳng thể làm nên chuyện.