Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 142



 

Ở Nhờ Nhà Tổ Nhà Họ Lục

 

Đang yên đang lành, cớ sao phải đi trêu chọc phụ nữ nhà người ta, cũng chẳng xem lại mình đã bao nhiêu tuổi rồi.

 

Lâm Hâm được đưa về nhà tổ nhà họ Lục. Khỏi phải nói bà nội Lục ghét bỏ nhường nào, đột nhiên có cậu em vợ của con trai về nhà tá túc, bà ta liền làm ầm làm ĩ cả lên.

 

Lâm Hâm ở bên ngoài kiếm được chút tiền, đâu thể chịu đựng cái thái độ này, bèn thẳng thừng ném một trăm tệ xuống đất. Có số tiền này, đủ để thuê nhà ở ngoài nửa năm rồi.

 

Sau khi bà nội Lục nhìn thấy tiền, không còn kháng cự như trước nữa. Bà ta cười ha hả nhặt tiền lên, chẳng hề chê cúi lưng mất giá.

Phạm Khắc Hiếu

 

Tiền dành dụm cả nửa đời, bị con nhãi Lục Kiều kia trộm mất, ép khô cha mẹ nó, tốn không ít sức lực mới ép ra được năm mươi tệ.

 

Bây giờ lại có thêm một trăm, coi như bù đắp chút tổn thất của bà ta.

 

Hơn nữa, bà nội Lục còn tinh mắt nhìn thấy trong túi của Lâm Hâm vẫn còn rất nhiều phiếu.

 

Bà nội Lục liền thay đổi sắc mặt: “Chú em, vừa nãy tôi không phải là nhắm vào chú đâu, chú đừng để bụng, cứ coi đây như nhà mình nhé!”

 

Trước đây miệng lưỡi Lâm Hâm lưu loát như rắn độc, nhìn thấy dáng vẻ con buôn thô tục này của bà nội Lục, chắc chắn phải trào phúng vài câu, nhưng bàn tay ông ta quá đau, khiến cả người khó chịu, căn bản không nói nên lời. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bà nội Lục diễn trò.

 

Một lát sau, bác trai làm việc cả ngày về nhà, thấy bếp lạnh nồi trống, lập tức nổi giận: “Cũng không biết lấy con đàn bà như bà về nhà có ích gì, con cái không quản nổi, cơm không nấu, bà tưởng mình là Vương Mẫu nương nương à?”

 

Bác gái nói: “Nói nhỏ thôi, em trai tôi ở nhà dưỡng bệnh kìa.”

 

Bác trai vốn dĩ đã không ưa cậu em vợ hung hăng ác bá này. Bây giờ lại gây ra chuyện, khiến người trong thôn chê cười, còn dám vác mặt đến nhà ông ta ở?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ở cũng đã đành, đây là nhà ông ta, vì sao ông ta không thể nói? Rốt cuộc có biết ai là chủ nhà không: “Nó bị thương cũng không phải do tôi làm, ai làm thì tìm người đó! Thật là phiền phức!”

 

Giọng nói của bác trai Lục rất to. Sau đó, nghe thấy trong nhà truyền tới một tiếng “ầm”, hai người đều giật mình. Bác gái Lục nhìn vào, thấy Lâm Hâm đã ném chiếc phích nước nóng từ bên giường xuống.

 

Một chiếc phích nước nóng giá mười tệ! Bác trai Lục vừa thấy cậu em vợ còn dám đập phá đồ đạc, tức đến nỗi giật cả khóe miệng.

 

Bác gái Lục vội vàng kéo bác trai sang một bên, sau đó nói: “Em trai tôi ở đây hai ngày thì sao chứ, vừa nãy còn cho mẹ ông một trăm tệ đấy!”

 

Một trăm tệ đủ để sống ở bên ngoài nửa năm, nếu ở trong thôn, ai mà chẳng được hầu hạ, ăn ngon uống ngon.

 

Sắc mặt bác trai Lục vẫn tệ như cũ, ông ta nói: “Vậy thì có liên quan gì tới tôi.” Bây giờ mỗi ngày ông ta đều phải làm việc nặng nhọc với thôn dân, đối với người quanh năm viết chữ làm văn như ông ta mà nói, vất vả cực kỳ.

 

Dạo này ông ta cứ hở tí là nổi giận. Trước đây ông ta không đánh vợ, bây giờ ba ngày đánh một lần, giống như ăn cơm mặc áo, đều đánh đến thuận tay.

 

Bác gái Lục thấy ông ấy cứ bỏ ngoài tai những lời của mình, bèn tung lá bài tẩy cuối cùng mà vốn dĩ bà ta không muốn lộ ra. Bà ta rút mười tờ đại đoàn kết ra, đặt trước mặt ông ấy, nói: “Đây là tiền em trai tôi lén cho tôi, tiền trong nhà chúng ta đều bị mẹ già vơ vét hết rồi, cũng phải giữ lại chút tiền để phòng thân chứ.”

 

Bác trai Lục nhìn tiền, vẻ nghiêm nghị trên mặt cũng dịu đi mấy phần.

 

Bác gái Lục tiếp lời: “Ông xem, cả thôn ta từ già đến trẻ, ai có thể kiếm tiền giỏi hơn em trai tôi chứ? Mà nó về đây cũng là vì Kiều Kiều nhà mình, còn bị thương nữa, xét về tình về lý đều phải lo liệu chu đáo. Ông đừng có không đâu lại giở tính giở nết ra.”

 

Bác trai Lục nói: “Để tiền ở chỗ tôi.” Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai vợ chồng họ cũng bắt đầu xa cách, tiền của bà, tiền của tôi, mọi thứ đều phân chia rõ ràng rành mạch.

 

Bác gái Lục không nỡ đưa tiền, vì để tiền trong tay mình tiêu pha tiện hơn nhiều. Nhưng sau khi bác trai Lục thấy tiền thì cứ nằng nặc đòi lấy. Bà ta đành nhịn đau chia cho ông ấy một nửa, nửa còn lại thì nói phải mua chút đồ ngon bổ dưỡng gì đó cho em trai Lâm Hâm.