Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 189: Đi Gặp Lãnh Đạo (2)



 

Lần trước, Lục Ngọc đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người. Cả xưởng gang thép và xưởng phân bón đều rất muốn trọng dụng cô, nhưng vì nhiều lẽ mà không thành. Dẫu vậy, cô vẫn được xem là một nhân tài hiếm có từ chốn thôn quê.

 

Lục Ngọc liền trình bày báo cáo về tiến độ công tác trong thôn, sau đó cô nói về mong muốn trồng rau củ trái mùa. Cô hy vọng huyện có thể hỗ trợ một phần về kỹ thuật và kinh phí.

 

Lục Ngọc ăn nói rất khéo léo, nhưng đồng chí Cục trưởng Lý nghe xong lại bác bỏ ngay: “Trồng rau trái mùa à, chuyện này không được đâu!”

 

“Rau củ phải thuận theo quy luật tự nhiên, đồ trái mùa trồng ra làm sao mà ngon được!

 

Vả lại, mỗi mùa đều có những loại rau củ tương ứng, có cái ăn là đã tốt lắm rồi. Chỉ vì muốn đổi món, cải thiện khẩu vị một chút mà đã đòi lãng phí tiền của, công sức, nghe giống như lối suy nghĩ của đám tư bản vậy.”

 

Vào thập niên 80, chuyện này vẫn còn quá khó để mọi người có thể thấu hiểu. Lục Ngọc dựa theo những kiến thức từ tương lai mà đưa ra đề xuất này, nhằm mục đích đa dạng hóa cây trồng, để mọi người muốn ăn gì lúc nào cũng có, chứ không phải như bây giờ chỉ có thể tích trữ vài củ cải, mớ rau cải mà ăn hết ngày này qua tháng nọ.

 

Đồng chí Cục trưởng Lý cứ nghĩ Lục Ngọc sẽ tìm lãnh đạo cấp trên để nói về chuyện gì to tát lắm, ai ngờ lại là việc này.

 

Đang nói chuyện dở thì đồng chí lãnh đạo cấp trên lại về trước. Đồng chí Cục trưởng Lý liền nói: “Cô cứ đi tìm đồng chí ấy mà trình bày!”

 

Ông ta không cần phải “dội gáo nước lạnh”, sẽ có người khác làm thay thôi.

 

Lục Ngọc thấy đồng chí Cục trưởng Lý không ủng hộ cũng chẳng nản lòng, cô liền đi tìm gặp đồng chí lãnh đạo cấp trên.

 

Đồng chí lãnh đạo cấp trên vừa thấy Lục Ngọc đến, liền gọi thư ký ra tiếp đón. Đồng chí ấy họp một cuộc họp nhỏ trước, kéo dài chừng hai mươi phút, sau khi tan họp mới tiếp đãi Lục Ngọc.

 

Từ lần trước, bài báo cáo mà Lục Ngọc và Phó Cầm Duy gửi lên, khi đồng chí lãnh đạo trình bày tại hội nghị cho mọi người xem, đã nhận được tràng pháo tay cùng vô vàn lời khen ngợi. Có thể nói, đó là một niềm nở mày nở mặt lớn lao.

 

Vì vậy, đồng chí ấy luôn dành cho Lục Ngọc một sự kỳ vọng nhất định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc trong lòng mang chính sự, không có tâm trí đâu mà buôn chuyện lan man với đồng chí ấy. Cô liền nhắc lại chuyện trồng rau trái mùa vừa bị đồng chí Cục trưởng Lý bác bỏ.

 

Đồng chí lãnh đạo cấp trên ngẩn người: “Chuyện này là do cô tự mình nghĩ ra sao?”

 

Lục Ngọc "ừm" một tiếng đáp lời.

 

Đồng chí lãnh đạo cấp trên khẽ gật đầu. Đồng chí ấy được điều động từ thành phố lớn về đây công tác, tầm nhìn và kiến thức hiển nhiên vượt xa những cán bộ ở huyện nhỏ này.

 

Không ngờ một huyện lỵ bé nhỏ thế này lại có thể “ngọa hổ tàng long”. Việc cô có thể nêu ra được khái niệm rau củ trái mùa đã là rất đáng nể rồi, huống hồ cô còn đưa ra một kế hoạch vô cùng chi tiết.

 

Nếu dựa theo kế hoạch này mà xem xét, thì quả thực có thể trồng được một số loại trái cây và rau củ trái mùa. Chuyện này quả không hề đơn giản chút nào!

 

Đồng chí lãnh đạo cấp trên biết rằng, ở Thượng Hải, Bắc Kinh đã sớm áp dụng việc trồng rau củ quả theo mùa vụ linh hoạt. Thông qua các kỹ thuật như dựng nhà bạt, nhà kính để khống chế nhiệt độ, việc trồng rau củ trái mùa đã trở thành hiện thực. Giá cả tuy có hơi đắt đỏ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có thể chấp nhận được. "Vật hiếm ắt đắt", hơn nữa, ngày nào cũng ăn một món giống nhau, cho dù là đầu bếp giỏi đến mấy ngày ngày nấu nướng, chắc hẳn cũng đã sớm thấy ngán tận cổ rồi.

 

Đồng chí lãnh đạo huyện vô cùng tâm đắc với kế hoạch này. Ông ấy cảm thấy Lục Ngọc luôn có thể mang đến những bất ngờ thú vị, liền tấm tắc khen: “Kế hoạch này hay quá!” Tầm nhìn của ông quả nhiên vượt xa những cán bộ địa phương như đồng chí Cục trưởng Lý.

 

Thấy vị lãnh đạo tỏ rõ sự ủng hộ, Lục Ngọc bèn trình bày việc cần một khoản kinh phí và vài cán bộ kỹ thuật. Ông ấy hỏi: “Cô nói xem, việc này có khả năng thành công đến mức nào?”

 

Những người thời bấy giờ thường thích hô hào khẩu hiệu, dẫu chưa chắc chắn cũng nói lời tự tin gấp bội. Song, Lục Ngọc lại là một người hết sức thực tế. Cô đáp: “Việc này dẫu có cái khó riêng, nhưng không phải không có hy vọng.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Vị lãnh đạo gật đầu: “Kinh phí thì không thành vấn đề, nhưng về cán bộ kỹ thuật, cô phải tự mình tìm kiếm thôi!” Sau đó, ông viết một bức thư giới thiệu, dặn dò ở Viện Nông nghiệp có mấy lão giáo sư, họ nắm giữ nhiều giống cây quý và kinh nghiệm canh tác. Nếu có thể mời được họ “tái xuất giang hồ”, mọi chuyện ở đây ắt sẽ xuôi chèo mát mái.

 

Viện Nông nghiệp này không nằm quá xa thị trấn huyện họ. Xưa kia, huyện mình cũng từng có ý định mở một phân viện tại đây, nhưng vì nhiều lẽ mà không thành. Dù sao thì cũng còn chút tình nghĩa cũ.