Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 191: Tới Thôn Đại Vũ Khảo Sát



 

Mấy vị giáo sư vừa nghe Lục Ngọc nói vậy liền cảm thấy động lòng.

 

Cộng thêm tình hình ở đây, vì số lượng nông sản bị mất trộm thường xuyên quá ít, nên báo công an cũng chẳng có tác dụng gì. Dường như những kẻ trộm rau đã biết được điều đó, ngược lại càng ngày càng lộng hành hơn.

 

Bởi vậy, Viện Nông học mới muốn chuyển đến nơi khác.

 

Mọi việc đã sắp sửa bàn bạc ổn thỏa, thì giữa chừng lại gặp phải trục trặc, cộng thêm một số vấn đề tồn đọng từ trước, cuối cùng đành phải thôi.

 

Bây giờ Lục Ngọc mang theo kế hoạch đến, bao gồm cả một số bức thư giới thiệu và những điều khoản về chính sách mới. Cả lão giáo sư và Viện trưởng ở đây đều vô cùng xúc động.

 

Viện trưởng vẫn còn chút thận trọng, ông nói với Lục Ngọc: “Cô cứ về trước đi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ một chút, sau đó sẽ cho cô một câu trả lời.”

 

Lục Ngọc gật đầu, quả thật những chuyện trọng đại như thế này nên suy xét cẩn trọng. Sau đó, cô nói với họ: “Vậy được ạ, tôi sẽ đi dạo quanh đây một lát, đợi đến tối thì bắt chuyến xe về thôn. Nếu các vị có ý kiến hay suy nghĩ gì, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cho tôi biết!”

 

Mọi người nhìn Lục Ngọc, có chút bất ngờ. Tuy cô còn trẻ nhưng cả người lại toát ra một thứ khí chất khó tả, rất thu hút người khác!

 

Giáo sư hỏi Lục Ngọc: “Xin mạn phép hỏi một câu, cô có thân phận gì vậy?”

 

Lục Ngọc lập tức lễ phép đáp: “Tôi là cá nhân tiên tiến của thôn chúng tôi, còn là cán bộ phụ nữ nữa ạ!” Quả thật, cái thân phận này khi ra ngoài vẫn rất có trọng lượng.

 

Không có thân phận như vậy thật sự không ổn, dù sao thì Lục Ngọc vẫn còn quá trẻ.

 

Giáo sư nghe vậy cũng sinh lòng kính nể, một cán bộ tuổi trẻ như cô chắc chắn phải có bản lĩnh hơn người. Chẳng trách khí độ của cô lại khác biệt với mọi người như vậy.

 

Giáo sư hứa sẽ suy tính kỹ lưỡng. Lục Ngọc định đi dạo quanh đó một chút.

 

Cô vừa khuất bóng, mấy vị giáo sư này liền nóng ruột hẳn lên.

 

Họ nói với viện trưởng: “Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi. Ở đây căn bản không thể ổn định tiến hành công tác nghiên cứu.” Họ liên tục gặp phải tình trạng trộm cắp, hơn nữa còn có nhiều xung đột với người dân quanh đây, bây giờ chỉ có nghi ngờ chứ chưa có bằng chứng xác thực.

 

Nhìn ai cũng đầy rẫy nghi kỵ, giờ có cơ hội chuyển đến một vùng đất khác để phát triển công việc, còn gì tốt hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Viện trưởng đáp: “Mọi người đều cảm thấy có thể rời đi sao?” Trong lòng viện trưởng cũng đã có suy nghĩ, nhưng thân là người đứng đầu, ông vẫn phải cân nhắc nhiều mặt.

 

Các đồng chí xung quanh đều nóng ruột như lửa đốt: “Ông còn chần chừ gì nữa, cơ hội này ngàn năm có một đấy!”

 

Họ chỉ sợ sau khi Lục Ngọc đi rồi lại thay đổi chính sách, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động mất.

 

Tóm lại chỉ có một điều, họ muốn đi.

Phạm Khắc Hiếu

 

Viện trưởng nghe vậy cũng hạ quyết tâm: “Vậy được, lát nữa chúng ta ra ngoài khảo sát một lượt, nếu thật sự thuận lợi, chúng ta sẽ chuyển địa điểm nghiên cứu đi.”

 

Biển hiệu của Viện Nông học vẫn phải giữ lại, nhưng tất cả công việc thực nghiệm ngoài đồng sẽ chuyển về thôn Đại Vũ. Họ rất nhanh đã đạt được sự thống nhất!

 

Lục Ngọc dạo quanh phố huyện một lúc, nhưng chẳng thấy có gì hấp dẫn đáng để mua.

 

Người nào người nấy cứ tất bật ngược xuôi, quần áo chỉ thấy quanh đi quẩn lại ba màu đen, lam, xám. Thậm chí, nhiều người còn nhìn cô thêm mấy bận. Có cả bác gái đeo băng đỏ đứng gác, nghiêm mặt hỏi cô tới đây có việc gì.

 

Nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã và các cửa hàng cũng không nhiệt tình như ở thôn của cô. Lục Ngọc chẳng mua gì, chỉ dạo một vòng rồi quay về.

 

Khi quay lại Viện Nông học, cô muốn chào tạm biệt các vị giáo sư.

 

Lần này ra ngoài vội vã, cũng không mang theo chút quà cáp gì cho các vị giáo sư già. Vừa nãy, cô thấy bánh đậu xanh bày bán ven đường cũng coi được. Tuy không mềm mịn bằng bánh cô tự làm, nhưng ăn vẫn ngon miệng. Cô mua hai cân để biếu các cụ, mấy người họ có thể chia nhau ăn.

 

Lần này, các vị giáo sư già nhìn thấy cô lại vô cùng nhiệt tình: “Cô gái này cũng quá khách sáo rồi, đừng có hoang phí tiền bạc vô ích thế.” Thái độ đã thân thiết hơn không ít, họ nói: “Chúng tôi đã bàn bạc kỹ rồi, có thể tới thôn của cô để khảo sát thực tế!”

 

Lục Ngọc ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật sao ạ?”

 

Vốn tưởng họ phải suy nghĩ rất lâu, không ngờ lại quyết định nhanh đến vậy!

 

Sau đó, cô nhiệt tình nói: “Hoan nghênh mọi người tới. Vậy các vị định khi nào tới, để cháu tiện bề sắp xếp một chút ạ.”

 

Lão viện trưởng cũng là người dứt khoát, đã đồng ý rồi thì không có gì phải trì hoãn. Ông liền nói: “Không cần chuẩn bị gì đâu, chúng tôi là đi làm việc khoa học, chứ không phải đi du lịch nghỉ ngơi. Cứ thế này đi, chọn ngày không bằng đụng ngày, chúng ta khởi hành ngay hôm nay!”