Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 193: Nữ Nhi Chẳng Thua Gì Đấng Nam Nhi



 

Còn có mấy thím trong thôn thì dắt con cái nhà mình đến bên cạnh trưởng thôn, nghe ngóng chuyện các lão giáo sư sẽ ở lại tiến hành một số đề tài nghiên cứu, chắc chắn tới lúc đó sẽ cần thêm người phụ giúp.

 

Tuy những đứa trẻ này chưa từng đi học, nhưng việc đồng áng hay làm một số việc vặt thì chúng đều thạo. Để chúng đến đây học hỏi thêm một chút cũng là điều hay.

 

Phạm Khắc Hiếu

Đáng tiếc thay, lòng cha mẹ trên đời này, không ít người vẫn còn những toan tính nhỏ nhen.

 

Đất đai nơi đây khá tốt, hơn nữa huyện ủy còn hứa đầu tư kinh phí, mấy vị giáo sư già nức lòng, phấn khởi. Họ nán lại đây hơn nửa buổi, rồi mới lên đường trở về.

 

Phải xoay sở mấy chuyến xe mới về tới viện nông học ở huyện thành bên cạnh.

 

Các đồng nghiệp ở viện nông học xúm xít vây lấy họ, vội vàng hỏi: “Tình hình ra sao rồi?” Họ vẫn luôn quan tâm đến chuyện này.

 

Lão giáo sư và viện trưởng kể lại, năm người còn lại đều reo lên: “Vậy thì tốt quá!”

 

Quả là một cơ hội vàng hiếm thấy. Bây giờ họ đang nghiên cứu đồ trái vụ, đến đó thì tốt hơn nhiều so với việc ở lại đây.

 

Công việc văn phòng thì để lại đây. Còn ruộng thử nghiệm và ruộng nghiên cứu thì để ở thôn Đại Vũ, sau này họ sẽ phải chia làm hai bộ phận.

 

Chia làm hai cũng được, miễn sao đừng để bị trộm cắp là được rồi!

 

Sau đó, lão viện trưởng thảo ra một bản kế hoạch. Họ được coi là đầu tư kỹ thuật, nên bốn phần thu nhập mỗi năm đều sẽ quy về viện nông học.

 

Tất cả giống cây và thành quả nghiên cứu tăng năng suất đều do viện cung cấp! Khi nói ra suy nghĩ này, mấy người họ vẫn có chút thấp thỏm không yên.

 

“Bên đó sẽ đồng ý chứ?” Những người làm nghiên cứu sợ nhất bị người khác nhắc tới tiền, khi mở lời luôn có chút ngượng ngùng.

 

Lão viện trưởng nói: “Cứ thử xem sao, chúng ta thực sự quá nghèo.” Bây giờ nếu bên đó đã có ý hợp tác, dĩ nhiên họ sẽ dốc hết toàn lực, nhưng cũng không thể dâng mâm cỗ đến tận miệng người khác được.

 

Ông ấy muốn thử xem sao, sau đó liền gọi điện thoại cho thôn Đại Vũ.

 

Lục Ngọc đã đợi sẵn ở thôn từ sớm, vừa nhấc máy liền hỏi: “Thế nào rồi, các vị đã bàn bạc ra sao?”

 

Bên phía viện nông học nói tỉ lệ chia lợi nhuận ra.

 

Lục Ngọc lập tức đồng ý. Thực ra, trước khi họ nói, cô và trưởng thôn đã sớm đoán trước những yêu cầu mà họ có thể sẽ đưa ra.

 

Vốn tưởng viện nông học hỗ trợ, họ sẽ đòi chia năm ăn năm thua, không ngờ những giáo sư ở viện nông học này lại rộng rãi, phóng khoáng hơn, lên tiếng chỉ đòi bốn sáu.

 

Lục Ngọc sảng khoái đồng ý, bên phía lão giáo sư cũng hơi yên tâm. Sau đó họ báo cho huyện, để bên huyện xuất một bức thư mời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc vào trong huyện lần nữa. Cô nhân viên khinh người lần trước, lần này nhìn thấy Lục Ngọc liền khoa trương nói: “Em gái Lục Ngọc, lần trước lãnh đạo lớn còn tấm tắc khen em, quả là nữ nhi không kém đấng nam nhi!”

 

Cô ta đối xử với Lục Ngọc thân thiết như chị em ruột vậy.

 

Bây giờ thì hoàn toàn không dám coi thường cô nữa.

 

Cô ta cứ đứng bên cạnh chăm chăm nịnh nọt nói rất nhiều lời hay ho, sợ Lục Ngọc ghi hận chuyện cô ta thất lễ lần trước.

 

Lục Ngọc hỏi: “Lãnh đạo lớn đâu ạ?” Cô tới để xử lý công việc.

 

Cô nhân viên lập tức nói: “Lãnh đạo lớn đang ở cùng cục trưởng Lý đó ạ.”

 

Lục Ngọc nghe xong, gật đầu.

 

Họ có cách nhìn khác nhau đối với việc trồng rau củ quả trái vụ.

 

Lãnh đạo lớn đã quyết định, cục trưởng Lý không thích cũng đành chịu. Nghe nói Lục Ngọc lại tới, ông ta nói: “Biết khó mà lui rồi chứ gì, người trẻ tuổi đúng là lắm tài nhiều tật, cứ thích làm những chuyện ngoài tầm với.”

 

Vị lãnh đạo lớn cười nói: “Để cô ấy vào đi, chúng ta cũng nghe thử xem sao!”

 

Sau khi Lục Ngọc bước vào, lần lượt chào hỏi hai vị lãnh đạo, rồi đưa một bản văn kiện ra.

 

Cục trưởng Lý cũng muốn xem, nhưng không thể vượt trên lãnh đạo lớn, chỉ đành quan sát phản ứng của vị lãnh đạo kia.

 

Thấy sắc mặt vị lãnh đạo lớn rạng rỡ hẳn lên.

 

Cục trưởng Lý càng tò mò, không biết cô đã đưa cho lãnh đạo lớn xem cái gì.

 

Vị lãnh đạo lớn xem xong liền kinh ngạc, chỉ có một ngày, sao Lục Ngọc lại thuyết phục được những vị giáo sư có tiếng là cứng nhắc ở viện nông học đó chứ.

 

Vị lãnh đạo cấp trên xem tài liệu mà cô báo cáo, tổng cộng xin hơn hai nghìn tệ tiền dự chi, bao gồm một số cốt thép, bạt chống mưa tất thảy đều là những vật tư cần phải được phê duyệt để mua sắm.

 

Số tiền này quả thực nhiều hơn chút ít so với tưởng tượng của ông, nhưng may mắn thay vẫn nằm trong giới hạn quyền hạn của mình. Suy đi tính lại, ông bèn ký tên phê chuẩn.

 

Thấy vậy, vị lãnh đạo cấp trên còn mỉm cười, khen ngợi Lục Ngọc với cục trưởng Lý: “Thật giỏi giang!”

 

Nói đoạn, ông kể lại chuyện Lục Ngọc đã thuyết phục được lão giáo sư cho cục trưởng Lý nghe.