Ngày hôm sau, còn chưa tới trưa, các công nhân trong xưởng đã bắt đầu ngó nghiêng từ sớm, xuyên qua ô cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Mọi người nói chuyện cũng đều bàn tán về món thịt kho và gỏi ngày hôm qua.
"Hôm nay tôi phải mua hai cân!" Ngày hôm qua căn bản không đủ ăn, anh ta mua một cân, vừa mang về nhà đã hết sạch trong vòng một phút.
Lần này anh ta mua hai cân định mang về, buổi tối cùng ăn với người nhà.
Những đồng nghiệp này đúng là như sói đói, vốn dĩ món thịt kho đã rất đưa cơm. Họ còn ra sức gắp, khiến anh ta ăn chẳng đã thèm.
Cũng ngại từ chối, đều là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, người khác xin nên anh ta cũng không tiện nói không.
"Tôi mua một cân là được!"
Rất nhiều người chụm lại nói chuyện rất hăng say.
Người đã mua được rồi thì muốn mua thêm, người chưa mua được thì cũng nếm thử rồi mới quyết định mua.
Ngay cả ông chủ bếp của xưởng gang thép cũng quay sang dặn dò học trò bên cạnh: "Hôm nay nấu nhiều cơm chút, nấu ít đồ ăn lại." Ông ta cũng đã nghe nói, hôm nay món thịt kho kia vẫn sẽ tiếp tục bán.
Ông ta nói vậy, người học trò có hơi không phục: "Họ dựa vào đâu mà bán thịt kho, lại còn bán ngay cổng xưởng chúng ta nữa chứ, đây không phải là ức h.i.ế.p người khác sao?"
Ông chủ bếp nói: "Thế thì có gì?" Ông ta đã nếm thử rồi, rất ngon miệng.
Trình độ của người nấu món này nhất định phải trên cơ ông ta.
Những đầu bếp lão làng như họ đều là hội tụ sở trường của nhiều người, tay nghề không ai dám tự nhận mình là độc bá cả.
Hơn nữa, khi ông ta ra ngoài tỉnh tham gia thi tay nghề, đã biết cao thủ trong mảng nấu nướng này rất nhiều, tuyệt đối không thể xem thường người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy người học trò nghe vậy có hơi bất mãn, nhưng cũng không dám tranh biện gì thêm với ông chủ bếp, chỉ đành ấm ức ngậm miệng.
Ông chủ bếp tới kiểm tra họ nấu cơm thế nào, muốn nhà bếp nấu lượng cơm gấp đôi bình thường.
Đầu bếp chủ quản nấu cơm có hơi hoảng hốt: "Nấu nhiều cơm như vậy, liệu có bán hết không?"
Thời này, mọi người tôn sùng sự tiết kiệm. Cấp trên nhiều lần chỉ thị, yêu cầu ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu. Nếu xuất hiện tổn thất lớn, nhà bếp đều phải gánh chịu trách nhiệm.
Vị bếp trưởng già vốn kín tiếng ấy dõng dạc nói: “Cứ làm theo lời tôi, tôi tự biết xoay xở!” Thấy ông nói vậy, mọi người trong bếp đành răm rắp nghe theo, tăng thêm khẩu phần gạo, nấu thật nhiều cơm.
Lưu Chương và Từ Ái Đảng đã có mặt từ sớm, sốt ruột đợi Lưu Bàng cùng những người khác ở bên ngoài. Chẳng cần ai nói, ngay cả hai người họ cũng thấy lòng như lửa đốt khi giờ cơm trưa sắp điểm, thốt lên: “Lưu Bàng này thật có bản lĩnh, mới đó mà đã làm nên chuyện, có chút tiếng tăm rồi đấy chứ!”
Món thịt kho và gỏi của họ hôm qua được mọi người khen ngon hết lời. Cứ đứng quanh quẩn một lát, nghe lỏm vài câu chuyện, y như rằng ai nấy đều bàn tán xôn xao về những món ăn đã thưởng thức ngày hôm qua.
“Theo tôi, vẫn là Lục Ngọc lợi hại nhất,” Từ Ái Đảng khẽ thở dài cảm thán. “Trước đây anh chỉ biết Phó Cầm Duy là người tài giỏi, xuất chúng, nhưng giờ xem ra, anh ta mới chính là người có phước báu, một người thắng cuộc trong đời. Bản thân Phó Cầm Duy đã tài giỏi hơn người, nay lại cưới được cô vợ vừa xinh đẹp, vừa khéo léo chuyện bếp núc.”
Phạm Khắc Hiếu
Từ Ái Đảng lên tiếng: “Tôi định mua nhiều một chút! Lúc tôi về, dân ở xưởng lò xo đã râm ran truyền tai nhau khắp nơi rồi, ai cũng bảo món này ngon tuyệt, khiến cả nhà tôi cũng tò mò không thôi. Vốn dĩ, nhà tôi ai cũng là người có chức có quyền, bình thường quen ăn cá thịt sơn hào hải vị. Ấy vậy mà, nghe nói món thịt đầu heo này ngon đến thế, ai nấy đều nhờ tôi mang về một ít để nếm thử.”
Từ Ái Đảng gật đầu đồng ý, nghĩ bụng đằng nào cũng mất công, đã giúp một người thì giúp thêm vài người nữa. Cứ mạnh dạn hỏi thử, kết quả là ai cũng muốn mua. Anh ta tính toán sơ sơ, ít nhất cũng phải mua đến hai mươi cân thịt.
Lưu Chương kinh ngạc đến ngây người: “Cậu mua nhiều như vậy làm gì cơ?” Vốn dĩ anh chỉ định mua một cân mang về cho bố mình nếm thử mà thôi.
Vừa nghe Từ Ái Đảng mua đến hai mươi cân, Lưu Chương bỗng dưng m.á.u ăn thua nổi lên, không muốn chịu kém cạnh: “Tôi cũng mua hai mươi cân!” Anh ta còn chưa kịp nghĩ xem mua xong sẽ phân phát thế nào, chỉ biết rằng dù sao cũng không thể để Từ Ái Đảng lấn át được.
Từ Ái Đảng liền thắc mắc: “Cậu mua nhiều như vậy làm gì? Tôi thật sự là mua giúp người ta mà!” Lưu Chương cũng cứng họng khăng khăng rằng mình cũng thế.
Hai người nán lại chờ đợi, từ xa đã thấy chiếc xe ô tô của Lưu Bàng từ từ lăn bánh tới. Thấy chuông báo nghỉ trưa sắp sửa điểm, đã có người lần lượt xin nghỉ, rảo bước ra mua sắm. Lưu Chương và Từ Ái Đảng đều có chút sốt ruột, thầm nhủ: chẳng phải như vậy sẽ lỡ mất việc buôn bán của Lưu Bàng sao?