Cha mẹ Lục nghe tin mua được nhà, mừng rỡ khôn xiết. Cả đời hai ông bà làm việc chẳng có chính kiến, chỉ biết nghe theo lời người khác sai bảo.
Cho dù để họ tự xử lý chuyện này, cũng không đời nào nghĩ đến việc phải đặt tiền cọc, giữ nhà trước. Giờ thì đã sắp xếp mời chị hai Lục về nhà. Cả nhà đoàn tụ, làm một bữa cơm thật thịnh soạn để ăn mừng.
Nhà họ Lục mang số thịt khô dành dụm, không nỡ ăn ra, nhất quyết đòi dúi cho Lục Ngọc.
Họ biết giờ Lục Ngọc chẳng thiếu thốn gì thịt thà, nhưng trong lòng lại không biết phải cảm ơn cô thế nào. Đúng lúc này, thấy người ngoài ngõ xôn xao chạy qua, cứ như thể có chuyện gì lớn đã xảy ra.
Lục Ngọc bước ra. Chẳng đợi cô hỏi han, một thím trong thôn đã vội vã kể cho cô nghe chuyện động trời của làng: “Trời ơi, ghê gớm lắm, con Lục Kiều dẫn đàn ông quay về rồi đấy!”
Cả thôn đều đã hay tin Lục Kiều trở về. Chuyện Lục Kiều trộm tiền, rồi giở trò câu kéo phóng viên Lý năm nào vẫn còn rành rành trước mắt mọi người.
Ai nấy đều lấy đó làm ví dụ mà răn dạy con cái mình.
Chẳng ngờ, bản lĩnh tinh thần của Lục Kiều quả thực cao cường, vẫn dám vác mặt quay về đây.
Lục Ngọc cũng có chút tò mò. Trong thôn này, chỉ có mỗi cô biết Lục Kiều là kẻ sống lại từ những năm 90 trở về.
Đi trước thời đại đến cả chục năm, đủ để ả hiểu rõ mọi biến chuyển bên ngoài.
Tính tình Lục Kiều lại ương bướng không chịu thua ai, năm đó đã long đong lận đận như thế, giờ quay về chắc chắn là có điểm tựa nào đó vững chắc.
Lục Ngọc theo chân mọi người. Vừa tới cổng thôn, từ xa đã thấy một chiếc xe hơi đen bóng đỗ ngay đó.
Chiếc xe hơi ấy! Cả thôn lại được phen nhốn nháo, càng nhiều người không dám tin vào mắt mình. Lẽ nào Lục Kiều ra ngoài một chuyến mà đã có ô tô riêng ư?
Trước đây, khi Lưu Bàng tới cũng lái xe, nhưng xe của Lưu Bàng là xe của trại heo. Nếu người này thực sự sở hữu một chiếc ô tô, vậy thì quả là lợi hại lắm!
Nghe tin đồn, ai nấy đều tò mò vây kín.
Phạm Khắc Hiếu
Mọi người nhìn thấy họ đang phát t.h.u.ố.c lá và bánh kẹo.
Lục Kiều tươi tắn khoác tay người đàn ông trung niên bên cạnh. Người đàn ông đó thậm chí còn thấp hơn cả cô ta một cái đầu, tóc đã hơi hói, nhưng ra vẻ rất hào phóng: t.h.u.ố.c lá thì phát từng gói, còn kẹo thì cho từng nắm.
Nông thôn nghèo khó, rất nhiều người đều hút thuốc lào hoặc tự cuốn t.h.u.ố.c lá bằng sợi. Loại thuốc bao đóng gói sẵn như thế này thì ai mà dám mua!
Họ nói cho là cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tâm trạng của dân làng rất phức tạp, không biết Lục Kiều đã gặp may mắn gì mà lại tìm được một người đàn ông có của ăn của để như vậy.
Rất nhanh, mẹ Lục Kiều cũng hay tin, lập tức chạy tới.
Nhìn thấy con gái mình tươi tắn rạng rỡ, bà vội vã bước lên, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.
Bà ôm chầm lấy Lục Kiều rồi òa khóc: “Con gái của mẹ, mẹ nhớ con đến quặn thắt cả ruột gan, sao con lại nhẫn tâm bỏ đi như vậy chứ!”
Dù sao cũng là con ruột, tình mẹ con ruột thịt. Vành mắt Lục Kiều cũng đỏ hoe, cô nói với mẹ: “Con thực sự có nỗi khổ tâm!”
Sau đó, cô ngừng lại một chút rồi bổ sung: “À, quên nói với mọi người, con đã kết hôn rồi.”
Tuy dân làng đều biết Lục Kiều vốn gan lì, làm càn, nhưng vẫn bị câu nói đó của cô ta làm cho giật mình. Không có cha mẹ thu xếp chuyện trăm năm, không có giấy chứng nhận của thôn, rốt cuộc cô ta đã kết hôn ở đâu chứ?
Nhưng nhìn Lục Kiều giờ đây về làng vinh quy bái tổ, ăn diện sang trọng, nhất thời cũng không ai dám nói nhiều, chỉ biết đứng đó xì xào bàn tán.
Lục Kiều cũng nhìn ra điều đó, nụ cười trên mặt có hơi sượng trân. Sau đó, cô ta còn phát hiện ra Lục Ngọc đang đứng trong đám đông.
Vẻ mặt cô ta thoáng chút thay đổi, liền cao giọng nói: “Đây là chồng của tôi, tên là Lưu Đại Quốc, anh ấy là một người làm ăn lớn đó!”
Nói xong, cô ta còn nháy mắt với Lưu Đại Quốc. Trước khi về, họ đã dặn dò kỹ lưỡng với nhau mấy lần rồi.
Quả nhiên, sau khi Lưu Đại Quốc nhận được ánh mắt của vợ, lập tức nói: “Mẹ vợ, con thật lòng thật dạ muốn cưới con gái mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy!”
Vừa nói, anh ta vừa mở chiếc ví kẹp dưới nách của mình ra.
Anh ta trực tiếp móc ra năm xấp tiền, mỗi xấp đều là những tờ bạc mười đồng "đại đoàn kết" xanh xanh đỏ đỏ.
Lưu Đại Quốc nói tiếp: “Ở đây là năm nghìn tệ, làm tiền sính lễ cưới con gái mẹ!”
Anh ta dứt lời, tất cả những người có mặt đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Năm nghìn tệ! Năm đó, nhà họ Phó cưới Lục Kiều chỉ đưa ra ba trăm đồng thôi mà ai cũng đã cảm thấy đó là sính lễ giá cao rồi. Năm nghìn này là gấp mười mấy lần của ba trăm đồng cơ đấy!
Vị ông chủ lớn này trông không phải giàu có tầm thường, cưới Lục Kiều mà cũng chịu chi đậm tay như vậy.