Lên Núi Hái Sơn Trà
Phi, không thể để hậu bối cứ thế giẫm lên đầu mình được! Chẳng phải chỉ là mổ heo thôi sao? Nhà bà đây cũng có điều kiện.
Nhà Lục Ngọc sắp mổ heo, tin tức này rất nhanh đã lan truyền khắp cả thôn.
Trước đây Tiêu Thái Liên từng nói, sau khi mổ heo sẽ đãi cả thôn một bữa lẩu thịnh soạn.
Lần mổ heo này cũng là để mừng tân gia cho Lục Ngọc.
Căn nhà cũ của nhà họ Thẩm đã được dọn dẹp đâu ra đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển vào ở.
Chuyển nhà mà lại mổ heo đãi khách, Lục Ngọc đúng là người đầu tiên trong thôn làm chuyện này.
Nhưng chuyện này cũng không có ai ghen tị với cô, ai bảo cha mẹ cô chịu khó nuôi heo, nhà chồng cũng vui vẻ thu xếp cho cô đâu.
Chuyển về nhà mới, trong nhà còn thiếu rất nhiều thứ, Lục Ngọc bèn đi mua sắm thêm một ít đồ dùng gia đình.
Cô báo với Tiêu Thái Liên một tiếng, bà cũng vui vẻ nói: "Được, cứ bảo Cầm Duy đi cùng con."
Nhìn thấy vợ chồng bọn họ ân ái, bà cũng lấy làm vui lòng.
Dạo này Phó Cầm Duy bị thương nên ở nhà, Tiêu Thái Liên nhìn thấy rõ, hai vợ chồng cứ như hình với bóng.
Lục Ngọc bước tới gọi Phó Cầm Duy, vừa hay anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen. Rõ ràng là chiếc áo quá đỗi bình thường, nhưng Phó Cầm Duy lại có vẻ ngoài anh tuấn, khí chất hơn người, mặc vào nhìn hệt như một minh tinh điện ảnh.
Lục Ngọc nhìn đến nỗi gò má ửng hồng, lập tức quên béng mất chuyện mình gọi anh để làm gì.
Phó Cầm Duy dịu giọng hỏi: "Mấy người đi núi về nói trên núi có cây sơn trà dại, em có muốn ăn không?"
Lục Ngọc nghe xong liền tứa nước miếng thèm thuồng. Sơn trà dại là đặc sản của vùng này, chua chua ngọt ngọt, có thể dùng để làm mứt hoặc ngâm đường.
Đợi đến khi không có khẩu vị, ăn một quả sơn trà có thể tiêu cơm thuận khí, quả là thứ thực phẩm tốt nhất. Lục Ngọc lập tức thay đổi kế hoạch, nói với Phó Cầm Duy: "Vậy chúng ta mau đi hái thôi!"
Người trong thôn lên núi thường đi theo bè kết nhóm. Hễ có quả ngon gì, chưa tới hai ngày đã bị hái trụi hết.
Phó Cầm Duy "ừm" một tiếng, cùng cô lên núi.
Lục Ngọc còn cẩn thận tìm một cái làn trúc trong nhà để đựng.
Sau khi leo lên núi, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang ở đó hái sơn trà.
Sơn trà dại đỏ au, quả nhỏ nhưng mùi vị thơm ngon. Rất nhiều người vừa hái vừa ăn tại chỗ. Sau khi hái xuống một quả, họ tùy tiện lau lên người rồi bóc ra cho vào miệng, có vị chua lẫn vị ngọt thanh mát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc chọn hái những quả lớn, trông tròn trịa và đẹp mắt. Quả ở đây rất nhiều, chỉ một loáng đã hái được nửa làn.
Phó Cầm Duy cũng hái được, bỏ ngay vào chiếc làn của Lục Ngọc.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy, liền bật cười đầy ý tứ, rồi ồ lên trêu chọc: “Ai chà, xem kìa, cậu sinh viên đại học của chúng ta giờ đã biết thương vợ rồi đấy!”
“Nói gì vậy chứ, cậu ấy biết thương vợ xưa giờ rồi mà.”
Phó Cầm Duy khẽ đỏ mặt, thấy anh chàng sinh viên e thẹn, mọi người lại được đà cười nói, trêu ghẹo thêm.
Lục Ngọc thấy vậy bèn nắm lấy tay Phó Cầm Duy, kéo anh đi về phía những lùm cây ít người hái hơn, để tránh những lời trêu ghẹo.
Mọi người nhìn thấy, lại càng tấm tắc khen ngợi, Lục Ngọc còn biết cách bảo vệ chồng nữa chứ.
Quả dại trên núi thì nhiều thật, chốc lát đã đầy ắp một giỏ. Nhưng ngẩng đầu lên, cây vẫn còn trĩu chịt những trái đỏ mọng. Lục Ngọc thầm nghĩ, đã không dễ gì cất công lên núi một chuyến, chi bằng bảo Phó Cầm Duy cởi ngay chiếc áo khoác, gói ghém thêm chút trái cây dại nữa mang về.
Đợi khi hai người xuống núi, Lục Ngọc cầm giỏ, Phó Cầm Duy ôm chiếc áo đầy ắp trái cây mà về.
Mùa thu, khắp các sườn núi là hoa dại mọc chen chúc, khoe sắc muôn màu, trông dường như tràn đầy sức sống.
Lục Ngọc ngắm nhìn chúng mấy lần.
Phạm Khắc Hiếu
Những đóa hoa dại trên núi mọc lan khắp nơi. Sau đó vừa quay đầu, cô phát hiện Phó Cầm Duy đã biến mất, cô gọi anh mấy lần, anh mới từ một góc khác đi ra. Trên tay anh là một bó hoa nhỏ, anh đưa tặng cho cô.
Lục Ngọc chỉ thấy một dòng ấm áp nhẹ nhàng chảy qua nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, đôi gò má bỗng ửng hồng.
Tim cô đập thình thịch.
Phó Cầm Duy thấy cô thích, thi thoảng nhìn thấy đóa nào đẹp lại hái thêm vài đóa bổ sung vào bó hoa.
Hôm nay người đi lên núi hái quả dại cực nhiều. Họ nhìn thấy Lục Ngọc và Phó Cầm Duy xách giỏ đầy, trong tay còn có hoa.
Một người phụ nữ vừa từ núi xuống, tươi cười ghé lại nói với thím Tiêu Thái Liên: “Ôi chao, thím xem kìa, thằng con trai với con dâu nhà thím đã lớn tướng cả rồi, mà vẫn còn giống lũ trẻ con, đi hái hoa chơi nữa là!”
Tiêu Thái Liên cười đáp: “Bọn trẻ bây giờ chúng nó thích những thứ này.”
Mọi người nghe xong, vội cười nói: “Hoa ai mà chẳng thích, chỉ là chúng tôi có ai hái hoa cho đâu chứ.”
Tiêu Thái Liên cười mắng yêu: “Thế này mà cũng ganh tỵ à, thôi được rồi, sau này tôi hái cho cô, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Một người trong thôn nói: “Không cần thím hái đâu, tôi muốn chồng tôi hái cơ!”
“Ôi chu cha, cô đâu phải muốn hoa, cô là muốn có đàn ông hái hoa cho thì có!”