Thế nhưng, gia đình nhà họ Lục lại có chút e ngại khi vay một khoản tiền lớn như vậy, nên cuối cùng chỉ vay một nghìn tệ. Trong đó, năm trăm tệ được dùng để mua nhà mới, còn năm trăm tệ kia thì được giữ lại để dự phòng.
Sau khi nghe nói ngành chăn nuôi heo năm nay đang trên đà phát triển tốt, giá thức ăn gia súc cũng tăng mạnh. Hơn nữa, giá heo con năm nay cũng rất đắt đỏ.
Việc chuẩn bị thêm chút tiền là để phòng bị trước những bất trắc có thể xảy ra. Năm ngoái đã hái được quả ngọt, năm nay họ còn dự định sẽ mở rộng quy mô làm ăn lớn hơn nữa.
Phạm Khắc Hiếu
Gia đình họ Lục vay một nghìn tệ khiến tất cả mọi người trong thôn đều kinh ngạc tột độ. Thường ngày, cha mẹ Lục Ngọc chưa từng thể hiện bản lĩnh gì đặc biệt, vậy mà lúc vay tiền lại dạn dĩ đến vậy.
Thấy cha mẹ Lục cũng đã mạnh dạn vay tiền, những gia đình khác trong thôn cũng bắt đầu nhen nhóm ý định mua nhà mới.
Hơn nữa, năm sau phía bên kia sông sẽ bắt đầu xây dựng khu dân cư mới, ai nấy đều đang cần tiền để dựng nhà dựng cửa.
Giờ đây nhân khẩu trong thôn ngày càng đông, một nhà chen chúc dưới một mái nhà, chuyện to chuyện nhỏ nảy sinh khiến cuộc sống chung thường ngày cũng rất mệt mỏi, bất tiện.
Thấy Lục Ngọc và gia đình mạnh dạn vay vốn, mấy người phụ nữ trẻ khác trong thôn cũng bắt đầu có chút d.a.o động trong lòng.
Thường ngày không có tiền thì chẳng dám nhắc tới, nhưng bây giờ có cơ hội tốt này, họ cũng mạnh dạn đề nghị gia đình mình bắt đầu làm ăn, bởi có cơ hội như vậy mà không vay thì thật uổng phí.
Cơ hội tốt như vậy qua đi rồi sẽ chẳng còn nữa đâu.
Quả nhiên, sau một hồi đắn đo, có một số gia đình đã không kìm được lòng mà quyết định vay vốn trước tiên.
Trong thôn cũng chẳng thể tùy tiện đứng ra bảo lãnh cho ai, hạn mức vay vốn đều do cán bộ thôn quyết định. Nếu là người tháo vát, chịu khó làm ăn, thôn sẽ phê duyệt cho vay năm trăm tệ.
Còn người bình thường lười nhác, thôn chỉ có thể cho vay một trăm tệ.
Chỉ trong một lúc, hơn hai mươi đơn vay vốn đã được lập. Thủ tục ở đây rất đơn giản, chỉ cần ký tên, điểm chỉ lên đơn, có thêm con dấu của thôn là có thể nhận tiền ngay.
Nhà họ Lục nhận trước một nghìn tệ trong tay. Từng xấp tiền mười tệ, cầm nặng trịch tay.
Sau khi mẹ Lục cầm được tiền, họ liền đem số tiền đó thanh toán để sang tên căn nhà của nhà họ Lý.
Giấy tờ nhà, hợp đồng mua bán hoàn tất. Nhà họ Lý vẫn còn ở đó, chờ họ dọn đi, nhà họ Lục sẽ dọn đến ở.
Được chuyển sang nhà mới, ai nấy trong nhà đều vui mừng. Căn nhà cũ tối tăm này thật sự nhìn vào đã thấy bí bách, ngột ngạt khó chịu.
Chị cả Lục và Lục Ngọc đang chuyện trò. Chị cả thở dài nói: “Chị cũng muốn làm chút việc gì đó!” Chị ấy vốn là người tháo vát, chịu khó, nhưng giờ đây sức khỏe kém, ngày ngày chỉ quanh quẩn ở nhà tịnh dưỡng, thành ra tinh thần cũng không tốt chút nào.
Hơn nữa, chị còn phải nuôi con nhỏ, không thể cứ ăn bám nhà mẹ đẻ mãi như vậy, cảm thấy mình thành người vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy có làm đồ thủ công, nhưng một tháng chỉ kiếm được một hai tệ thì quả là quá ít ỏi.
Lục Ngọc nói: “Trong thôn có nhà kính lớn trồng rau củ trái vụ, rau củ trong đó cần được chăm sóc cẩn thận, em sẽ giới thiệu chị đến đó làm việc!”
Khu nhà kính trồng rau, không khí trong lành như dưỡng khí tự nhiên, đến đó ngược lại rất có lợi cho sức khỏe của chị.
“Vậy liệu có làm phiền đến mọi người không.” Chị ấy sức khỏe kém, được em gái giới thiệu vào, sợ người ta dị nghị.
Lục Ngọc nói: “Không sao cả, bên đó làm theo sản phẩm, làm nhiều hưởng nhiều mà chị.”
Chị cả nói: “Nếu vậy thì tốt quá!”
Lục Ngọc còn nói với chị cả: “Đợi thêm một thời gian nữa, cháu lớn hơn chút thì cho đi học đi! Con đường học vấn là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh đó chị.”
Chị cả nói: “Chị cũng nghĩ vậy. Con gái chỉ có con đường học hành mới tìm được lối thoát cho riêng mình.”
Nếu không đi học, mười mấy tuổi đã phải về nhà chồng, cuộc đời hạnh phúc phụ thuộc vào người đàn ông. Chị cả đã từng chịu nhiều thiệt thòi, chỉ mong con gái đừng dẫm vào vết xe đổ của mẹ.
Bởi vậy chị ấy mới cố gắng làm lụng.
Lục Ngọc nói: “Chị nói với mẹ, đợi mùa xuân thì thuê thêm người làm đi. Công việc ở trại heo ngày càng nhiều, cha mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, một tay sao mà làm xuể hết được.”
Không thể khiến bản thân kiệt sức được.
Chị cả Lục nói: “Chị đã nói với cha mẹ rồi, nhưng họ không chịu nghe. Lần sau em thử nói xem sao, chị thấy cha mẹ nghe lời em hơn đó.”
Bây giờ Lục Ngọc chính là trụ cột chính trong nhà họ, chỉ cần cô mở lời, cha mẹ nhất định sẽ nghe theo.
Lục Ngọc cũng không do dự, nói: “Được, lần sau em sẽ nói với mẹ. Chị xem thử có thím nào khéo léo, chịu khó làm việc thì chúng ta bàn bạc kỹ chuyện này.”
Chị cả Lục gật đầu cười, nói: “Được thôi!”
Hai chị em ở cạnh nhau, chuyện trò rôm rả một hồi. Suy cho cùng cũng là tình m.á.u mủ ruột rà, dù ngày thường ít khi gặp gỡ, nhưng tình cảm vẫn khăng khít.
Lục Ngọc còn nói, mấy hôm nữa rảnh rỗi, sẽ về nhà nấu cho chị ít thịt hầm tẩm bổ.
Hai người đang nói chuyện, trưởng thôn bất ngờ gọi Lục Ngọc ra, bảo có điện thoại. Ông nói có vị lãnh đạo huyện gọi điện đến tận đây, đặc biệt muốn cảm ơn về mấy mẻ rau củ trái vụ của cô.