Thường ngày Lục Ngọc không mấy khi lui tới những nơi như vậy, nhưng thấy chủ nhiệm hội phụ nữ đói meo đến độ này, cô đành chủ động nói: “Vừa hay cháu cũng chưa từng ghé qua, hay là chúng ta cùng đến xem thử thế nào?”
Lục Ngọc ngỏ lời tạo điều kiện, chủ nhiệm hội phụ nữ như được mở cờ trong bụng, thuận nước đẩy thuyền đồng ý ngay: “Được thôi!”
Thảo nào mà trưởng thôn ở huyện thường xuyên nhắc đến, đâu đâu cũng tỏ ý dựa dẫm Lục Ngọc. Cô ấy quả thực có tài năng hơn người.
Đợi khi các đồng chí công nhân dùng bữa trưa xong, có người quay về phòng làm việc chợp mắt, có người ra ngoài hóng mát, lại có người mon men đến chỗ Lục Ngọc để mua rau.
“Ấy, mùa đông mà cũng có rau tươi ư? Thật là của hiếm!”
Lục Ngọc kể cho họ nghe chuyện các lão giáo sư dày công nghiên cứu, trồng thành công rau củ trái vụ.
“Giá cả thế nào vậy cô?”
“Dạ, ba hào một cân ạ!” Lục Ngọc đáp lời.
Phạm Khắc Hiếu
“Giá này của cô có vẻ hơi cao đấy!”
Lục Ngọc cười đáp: “Dạ, hết cách rồi cô ạ, chi phí để trồng trọt của chúng cháu cũng khá tốn kém, đâu có như rau dại cứ thế mọc lên trong vườn nhà được!”
Một người đứng cạnh, thường xuyên có dịp lên tỉnh, xen vào nói: “Rẻ hơn trên tỉnh nhiều! Thằng út nhà tôi trên đó kể, rau gì cũng có cả, nhưng đắt cắt cổ, tận năm hào một cân đấy chứ!”
Vừa nghe được so sánh như vậy, mọi người lập tức cảm thấy ba hào cũng chẳng còn đắt đỏ như họ vẫn nghĩ ban đầu.
“Thôi được, thế thì tôi lấy một ít vậy.”
“Tôi cũng sắm chút ít.”
“Nói đi cũng phải nói lại, rau này tươi rói thật, nhìn đã thấy mơn mởn nước.”
Một chị phụ nữ chọn một quả bí đỏ nhỏ nhắn, lại lấy thêm ít đậu đũa. Dưa chuột và cà chua số lượng không còn nhiều, chị cũng vội vã lấy một chút, định bụng để ăn sống.
Cân lên được bảy cân. Lục Ngọc nhanh nhảu hỏi: “Chị có muốn lấy tròn mười cân không ạ? Chúng cháu sẽ khuyến mại thêm hai cân!”
Nghe vậy, chị ấy lập tức vui vẻ đáp: “Được chứ, thế thì cho tôi tròn mười cân!” Đoạn, chị lại lựa thêm mấy loại rau khác.
Xách lỉnh kỉnh nào túi lớn túi nhỏ, một người đã chi hết cả một tệ rưỡi.
Chủ nhiệm hội phụ nữ ngỡ ngàng trước cách chi tiêu hào phóng của chị ấy.
Thảo nào mà ai nấy cũng chen chân muốn được vào làm trong xưởng, lương lậu quả thực là hậu hĩnh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thường ngày ở trong thôn, bà ấy cũng thuộc diện ăn nói có duyên, tháo vát, nhưng vừa ra khỏi làng là lại như người ngậm hột thị, suốt buổi chẳng dám hé răng nửa lời, cứ thấy người lạ là lại căng thẳng cả người!
Thế mà Lục Ngọc lại đối đáp trôi chảy, ăn nói đâu ra đấy, thậm chí còn có thể chỉ dẫn thêm mấy món ăn, cách chế biến. Quả nhiên nhờ có Lục Ngọc mà mọi người cũng mua hàng nhiều hơn hẳn.
Kể từ khi sạp hàng có người đầu tiên ghé mua, những người khác cũng nối gót nhau mà sắm sửa.
Những thứ rau xanh như thế này, vào mùa hè thì chẳng có gì lạ, nhưng giờ đã cuối năm, mùa màng hết cả, thường ngày chỉ có thể ăn đi ăn lại cải trắng, củ cải cất trữ trong nhà, đã sớm ngấy đến tận cổ rồi.
Ai nấy đều muốn nếm thử chút gì đặc biệt, thấy rau tươi roi rói là liền muốn mua về để trổ tài nội trợ.
Bên sạp hàng của Lục Ngọc, người bán kẻ mua tấp nập, cơ bản ai cũng mua năm cân, mười cân. Mấy bó rau này màu sắc tươi rói, trông thật bắt mắt và đầy sức sống.
Lần này số rau họ mang đến không quá nhiều, chỉ hơn hai trăm cân, vậy mà rất dễ bán hết, tổng cộng chốt được tới mười mấy đơn hàng.
Những người đến sau tiếc nuối ra về vì hết hàng.
Chủ nhiệm hội phụ nữ tổng cộng thu được sáu mươi tệ. Khi cầm tiền, tay bà ấy vẫn còn run lên bần bật.
Từ việc lo lắng không biết có bán hết được không, bà ấy thực sự không ngờ mọi thứ lại tẩu tán nhanh đến thế, giờ chỉ còn trơ lại hai cái giỏ mây trống rỗng.
Lưu Chương vừa thấy hàng đã bán hết veo, liền nhanh nhảu nói: “Đi nào, chúng ta đến nhà ăn thôi!”
Chủ nhiệm hội phụ nữ theo sau họ, thầm nghĩ quả không hổ danh là nhà ăn của xưởng gang thép lớn, trông thật rộng rãi và sáng sủa.
Đầu bếp vừa thấy Lục Ngọc, đã lập tức nấu riêng một suất đặc biệt, trông ngon lành hơn hẳn những phần cơm tập thể thông thường.
Chuyến đi này đủ để chủ nhiệm phụ nữ ghi nhớ mãi, chắc phải kể lể mãi không thôi trong hơn nửa năm tới. Lần đầu tiên bà được ăn cơm nhà nước, chỉ cảm thấy ngon hơn cả cỗ bàn. Đặc biệt là món thịt xào ớt do đầu bếp xưởng gang thép tự tay chế biến, vừa thơm lừng vừa cay nồng, ăn vào là hao cơm phải biết.
Sau bữa ăn no nê, Lưu Bàng chở họ trở về. Được xe đưa xe đón, chẳng tốn chút sức lực nào, buổi trưa còn được một bữa cơm thịnh soạn miễn phí, chủ nhiệm phụ nữ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Lưu Chương thấy họ chuẩn bị ra về, liền nói thêm: “Ngày mai các cô không cần mang cơm theo đâu, cứ dùng thẻ của tôi mà quẹt.”
Chủ nhiệm phụ nữ đứng cạnh vội nói: “Làm thế sao mà được chứ?”
Lưu Bàng liền giải thích: “Có sao đâu ạ, cha cậu ta là xưởng trưởng, tiền nạp vào thẻ cơm ăn không hết đâu!” Trước kia, Lưu Bàng vẫn thường xuyên “ăn ké” cơm của cậu bạn này.
Mặc dù các đầu bếp ở xưởng gang thép đều có chứng chỉ nghề nghiệp đàng hoàng. Nhưng giờ đây, Lưu Bàng chỉ thích hương vị món ăn Lục Ngọc nấu, chẳng còn mặn mà mấy với những món ăn của người khác nữa.
Chủ nhiệm phụ nữ cầm sáu mươi tệ trong tay, ngồi trên xe quay về thôn, trong lòng đã hình dung ra cảnh cả thôn sẽ vui mừng đến nhường nào khi nghe tin này.