Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 272: Đả Kích Lớn



 

Nghe cha nói vậy, Lưu Chương liền biết đây đích thị là đồ ngon hiếm có. Cha anh ta là xưởng trưởng, dẫu đã từng nếm qua biết bao sơn hào hải vị, vậy mà những món thường được ca ngợi là ngon, ông lại chẳng mấy khi ưng ý.

 

Lưu Chương thấy cha mình bảo vệ đồ ăn như thể sợ mất, cũng không nhịn được mà vội vàng giật lấy một miếng, cho vào miệng nhai ngấu nghiến, rồi kinh ngạc trợn tròn mắt.

 

Cả một buổi chiều, cậu nhóc ăn đến sạch bách, gặm không sót một miếng thịt nào trên từng khớp xương.

 

Một cái cổ vịt mà cậu nhóc chén sạch trong sung sướng, ăn xong còn gom xương lại thành một nắm nhỏ, mân mê trong tay một lúc lâu.

 

Chỉ có điều, một cái cổ vịt thì thấm vào đâu.

 

Cậu ta định nhân lúc cha không để ý mà giấu đi một cái, ai dè ông cụ trừng mắt mắng: “Tối nay chú Trần quay về, nhà đang lo không có đồ nhắm đây này.”

 

Lưu Chương có vẻ bất mãn: “Đây là dì Lục Ngọc cho con mà.”

 

“Cho thì sao, cha vẫn là cha của con!”

 

Lưu Chương bĩu môi nói: “Nếu không phải nhờ phước của con, cha căn bản không được ăn món này. Tối chú Trần đến ăn cơm, con cũng phải được ngồi vào mâm!” Ít nhất cũng phải kiếm thêm hai cái cổ vịt nữa.

 

Cha cậu nhóc cười mắng yêu một câu: “Thằng quỷ con này!”

 

Sáng hôm sau, Lưu Bàng đã có mặt ở thôn từ rất sớm, nói đúng ra là anh ấy đã dậy muộn rồi, nếu không thì còn đến sớm hơn nữa. Với sự háo hức dâng trào, anh ấy đã muốn chạy tới ngay từ hôm qua, sau khi nếm thử món cổ vịt ấy.

 

Món cổ vịt treo gió mà Lục Ngọc cho anh ấy hôm qua thật sự quá đỗi tuyệt vời, từng miếng dai ngon khiến người ta ăn hoài không chán. Chỉ một cái cổ vịt thôi mà có thể nhâm nhi rất lâu.

 

Ngay từ khi còn làm việc ở lò mổ heo, Lưu Bàng đã nếm được mùi vị của việc kinh doanh. Anh ấy không còn thiết tha gì với công việc ở trại heo nữa, chỉ muốn dứt khoát bỏ nghề để hợp tác làm ăn với Lục Ngọc.

 

Nhưng việc buôn bán thịt heo còn khá nghiêm ngặt, hơn nữa sản lượng bây giờ ít ỏi mà giá cả lại tăng cao, căn bản không có hàng dư để anh ấy có thể lấy ra làm.

 

Khi nếm thử món cổ vịt treo gió này, một ý tưởng lớn chợt bùng lên trong đầu anh ấy.

 

Một người sành ăn kén chọn như anh ấy mà còn thấy ngon, vậy nếu đem ra thị trường bán, chắc chắn sẽ rất được lòng khách hàng.

 

Người có cùng suy nghĩ với anh ấy không ai khác chính là cậu nhóc Lưu Chương.

 

Hôm qua, cậu nhóc còn tìm anh ấy, kể lể về mười cái cổ vịt mà mình có, mới ăn được một cái đã bị cha tịch thu. Cậu ta phải trơ mắt nhìn cha và chú Trần uống rượu, chén sạch từng cái một chỉ trong chốc lát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu nhóc thèm muốn c.h.ế.t đi được, nên đành mò đến chỗ anh em tốt để ăn chực.

 

Lưu Bàng vốn rất coi trọng đồ ăn của mình, nhưng nghe bạn tốt kể lể thảm thiết như vậy, anh ấy đành đồng ý chia cho cậu nhóc hai cái.

 

Hôm qua họ uống rượu hơi muộn, cũng không tiện qua lại.

 

Sáng nay dậy sớm, trời còn tờ mờ sáng anh ấy đã lái xe ra khỏi nhà, khi tới thôn vẫn còn rất sớm.

 

Đúng lúc anh ấy tới nơi, Lục Ngọc đang quét dọn sân nhà.

 

Từ sau khi cô chuyển đến căn nhà lớn của nhà họ Thẩm, khoảng sân nhỏ trước sau đều được cô quét dọn sạch sẽ, tinh tươm.

 

Lục Ngọc còn đổi một ít giống hoa tươi với mấy cô gái trong thôn, thực ra đó chỉ là những loài hoa dại trên núi, nhưng chúng lại nở rực rỡ vô cùng.

 

Hơn nữa, loài hoa này dễ trồng, chỉ cần gieo một nắm hạt giống phía sau và trước nhà, không cần tốn công chăm sóc gì, đợi đến mùa xuân năm sau sẽ nở rộ, mùa hoa lại kéo dài trên bốn tháng.

 

Lục Ngọc nhìn thấy Lưu Bàng, mỉm cười nói: “Sao anh lại đến sớm như vậy?”

 

Lưu Bàng nhìn thấy Lục Ngọc liền mừng rỡ, thốt lên: “Món cổ vịt của chị ngon quá trời!”

 

Lục Ngọc tưởng anh ấy chưa ăn đã, liền nói: “Lần sau tôi sẽ làm tiếp.”

 

Lưu Bàng nhìn thấy Lục Ngọc thì liền bắt đầu kể lể: “Hôm qua Lưu Chương dẫn một đám anh em tới chỗ tôi ăn chực, tôi chỉ kịp ăn có ba cái thôi!”

 

Người khác vừa mang rượu vừa mang đồ nhắm đến, tốn không ít tiền, anh ấy cũng ngại ngùng không dám giấu đi mấy cái cổ vịt.

 

Sau khi đám anh em đó ăn xong, ai nấy đều tấm tắc khen ngon, nói rằng trước đây chưa từng được nếm qua món nào như vậy.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc cười mà không nói gì, dù sao cô cũng là người xuyên không đến từ một thế giới mà ẩm thực phát triển rực rỡ như suối nguồn tuôn chảy.

 

Trong thập niên 80 này, rất nhiều người ngay cả dầu ăn cũng không dám dùng thoải mái, nếu cho họ nếm thử những món ăn vặt nổi tiếng của thời sau này, đối với họ quả thực là một cú sốc lớn.

 

Chỉ một món đậu phụ thối đơn giản thôi cũng đủ khiến họ cảm thấy ngon đến ngẩn ngơ, nói gì đến món cổ vịt treo gió được chế biến tỉ mỉ như vậy.

 

Lục Ngọc còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Bàng đã sốt sắng nói tiếp: “Tôi muốn hợp tác mối làm ăn này với chị!”