Quả thật, ớt này còn ngon hơn cả những gì cậu Lưu tưởng tượng. Nhà họ quanh năm ăn ớt, ngay cả mùa hè cũng mua, nhưng chưa bao giờ thấy loại nào cay mà lại đã thèm đến vậy.
Nhà cậu Lưu là một đại gia đình, năm mươi cân ớt e rằng cũng không đủ ăn. Bà nội thấy ai cũng thích nên tự tay móc tiền túi, dặn cậu đặt thêm một trăm cân nữa. Thứ ớt này thật sự vừa cay, vừa thơm, vừa ngon, cái hay là ở chỗ ớt tươi, cắn vào rất giòn.
Lúc không có thức ăn gì đặc biệt, kẹp bánh mì, hoặc trộn với mì gói ăn cũng ngon tuyệt.
Cậu Lưu thấy mọi người đều thích ăn, liền nói: "Mẹ tôi cũng đi làm, không có nhiều thời gian. Thế này đi, tôi sẽ ghi lại cách làm ra giấy, mọi người cứ về tự làm nhé."
"Vậy cũng tốt."
"Tuyệt quá rồi!"
"Cũng không biết loại ớt này trồng kiểu gì mà lại ngon đến thế."
Phạm Khắc Hiếu
Những người đồng nghiệp vốn dĩ không định mua ớt, giờ cũng lần lượt lên tiếng muốn đi mua.
Cậu Lưu nhắc nhở: "Mấy anh chị muốn mua thì phải nhanh chân lên một chút. Hôm qua may mà tôi chạy nhanh, chứ không thì hàng đã bị người của xưởng gang thép mua hết cả rồi."
Vừa nhắc đến xưởng gang thép, mọi người lập tức dâng lên tinh thần ganh đua: "Lần này tôi có nhịn cơm cũng phải đi mua cho bằng được."
"Nghe nói họ còn nói dưa leo muối ở đó cũng khá ngon đấy!"
Nhắc đến dưa leo, cậu Lưu nói thêm: "À phải rồi, trong ớt này có ngâm một chút dưa leo đã muối sẵn, vừa giòn, vừa cay, ăn lại càng ngon hơn nhiều."
Lúc nãy họ đều đã nếm thử ớt ngâm tương, vừa nghe cậu Lưu nói vậy, vội vàng bảo: "Hôm nay mua ba cân dưa leo với ba cân ớt, về nhà kết hợp lại ăn thử xem sao."
Ở dưới cũng có người hào phóng nói muốn mua mười hai cân. Họ đều biết ở đó mua năm cân sẽ được tặng một cân. Bình thường giá ba hào một cân, thế này tương đương với hai hào rưỡi. Tuy giá có đắt hơn mùa hè một chút, nhưng cũng là mức có thể chấp nhận được.
Đồng nghiệp hỏi cậu Lưu: "Thế cậu định mua bao nhiêu cân?"
Cậu Lưu đáp: "Hôm qua đã đặt năm mươi cân rồi, định đặt thêm một trăm cân nữa!" Lời này vừa dứt, những người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng là đại gia đình có khác."
Cậu Lưu giải thích: "Hết cách, người nhà chúng tôi ai cũng thích ăn ớt, chút này sợ còn không đủ."
Vừa nghe cậu ấy nói vậy, mọi người cũng muốn mua thêm một chút, sợ bị cậu Lưu mua hết. Ớt ngon như thế này không chỉ để muối, cho dù đem xắt nhỏ xào trứng ăn cũng ngon tuyệt.
…
Chưa tới bữa trưa, Lục Ngọc cùng mọi người vừa dựng sạp hàng lên ở chỗ đó, từ xa đã thấy vị cán bộ hậu cần của xưởng Lò Xo đi ra, cất lời nói: "Sau này mỗi ngày các cô mang cho xưởng chúng tôi năm trăm cân rau củ, dưa chuột, ớt và cà chua thì nhiều hơn một chút, các loại rau khác thì phối hợp thêm vào."
Lục Ngọc và chủ nhiệm phụ nữ nhìn nhau, đây quả là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng.
Người bên xưởng Lò Xo giải thích sở dĩ họ mua nhiều như vậy là sợ công nhân viên của xưởng mình không mua được rau tươi ngon để ăn. Chủ nhiệm phụ nữ liền vui vẻ đồng ý ngay tức khắc. Dù sao thì rau đã có sẵn, tất cả đều mọc đầy trong ruộng.
Đợi đến buổi trưa, người của xưởng Gang Thép và xưởng Lò Xo đều ào ạt kéo tới, phía sạp hàng của Lục Ngọc lại bắt đầu bận rộn không ngơi tay.
Công nhân xưởng Gang Thép thi nhau mua dưa chuột và cà chua. Đợi đến chiều, họ rửa sạch hai quả, ăn như trái cây, vừa thanh mát vừa giòn ngọt. Người của xưởng Lò Xo thì mua sạch ớt. Tiểu Lưu còn đặt thêm một trăm cân nữa, điều này khiến công nhân xưởng Gang Thép ai nấy đều ngơ ngác, thắc mắc: "Sao cơ, ớt cũng có thể coi là trái cây à?"
Những loại rau trái vụ này của họ bán chạy đến không ngờ. Về cơ bản, chỉ cần nửa tiếng là bán hết sạch.
Những cán bộ công nhân viên ở xưởng đó, vốn định ăn cơm xong sẽ thong thả ra xem, nhưng đợi khi họ tới thì sạp hàng đã dọn dẹp xong xuôi rồi.
Dân làng sống xung quanh xưởng không có nhiều tiền như công chức trong xưởng, dù biết rau xanh bán rất chạy nhưng cũng không dám tới mua. Dù sao thì vẫn rất đắt, không nhịn được cảm khái, tới đây bán rau thật sự rất thông minh, dù sao công nhân viên xưởng Gang Thép vốn không thiếu tiền, lại rất hào phóng trong khoản ăn uống.
Rau củ trái vụ ba hào một cân thế này thật sự không hề rẻ, cũng chỉ có những người bên xưởng Gang Thép mới mua mà không hề nhíu mày.
Sau khi bán hết toàn bộ rau, xưởng sắp xếp cho họ đến nhà ăn dùng bữa trưa. Người đầu bếp nhìn thấy Lục Ngọc còn niềm nở chào hỏi: "Rau của thôn các cô rất ngon miệng!"
Hôm qua, nhà bếp của xưởng họ đã mua một ít về nấu, và bữa cơm trưa hôm nay mọi người ăn tích cực hơn hẳn. Ông đầu bếp nghĩ mãi mà không thông, rau trồng trái vụ mà sao lại còn ngon hơn cả rau mùa hè nữa chứ?
Lục Ngọc giải thích: "Đây đều là giống cây do lão giáo sư của chúng tôi dày công nghiên cứu và cải tạo ra đấy ạ!"