Mẹ Lục vội nói: “Thầy lang ơi, chúng tôi cầu xin ông đấy, tốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẽ chạy chữa cho bằng được!” Phó Chi trên giường lúc này mới ngước mắt nhìn Mẹ Lục một cách vô định.
Lão Dương Đầu lắc đầu: “Không phải là vấn đề tiền nong, mà là loại thuốc này chỉ có tiệm thuốc bắc lớn trong huyện mới có thôi.” Nói rồi, ông kê một đơn thuốc, bên trên toàn là những vị thuốc bắc đắt đỏ.
Lão Dương Đầu dặn dò: “Thuốc này dùng để điều trị nội thương trước. Còn vết thương bên ngoài, mỗi ngày đều phải ngâm tắm, lại còn phải đắp thuốc bắc đặc chế lên đầu gối, và cả châm cứu nữa!” Chỉ nghe những thứ ông ấy nói thôi đã thấy vô cùng phức tạp rồi.
Ngừng một lát, Lão Dương Đầu lại nói thêm: “Cho dù làm theo những cách này, cũng không dám đảm bảo có thể cứu vãn đôi chân của bà ấy, chỉ là còn nước còn tát thôi. Mà chi phí bỏ ra thì rất tốn kém.”
Lục Ngọc hỏi: “Tốn kém khoảng bao nhiêu ạ, thưa ông?”
Lão Dương Đầu đáp: “Ít nhất cũng phải hai trăm tệ!”
Hai trăm tệ quả thực không phải là một con số nhỏ. Nhiều gia đình tích góp cả năm trời cũng chẳng thể nào dành dụm được số tiền lớn đến vậy.
Mẹ Lục dứt khoát nói: “Tiền nong thì cứ để chúng tôi lo liệu, ông cứ kê thuốc trước đi ạ.”
Lão Dương Đầu nghe vậy, lập tức kê thêm một số vị thuốc khác, dặn dò: “Loại này dùng để bồi bổ cơ thể trước đã. Nếu không điều dưỡng tốt sức khỏe thì dùng thuốc đắt mấy cũng vô dụng, mọi chuyện phải tuần tự từng bước một!”
Những vị thuốc Lão Dương Đầu kê trước mắt thì trong nhà ông ấy vẫn còn.
Việc bốc thuốc từ chỗ thầy lang này trước, ông ấy nói ba ngày sau là có thể dùng được thuốc tốt ở trong huyện rồi!
Đối với vị lương y này mà nói, ca bệnh của Phó Chi quả là một thử thách lớn. Trong suốt cuộc đời mình, ông chưa từng tiếp nhận ca bệnh nào nghiêm trọng đến nhường này. Lại còn không hề đòi hỏi tiền công, điều này ở chốn thôn quê thực sự hiếm thấy. Giờ đây, ông ấy tâm huyết muốn dốc sức cứu chữa cho bà.
Chị cả Lục đi sắt thuốc, còn mẹ Lục thì ở bên cạnh bầu bạn với Phó Chi.
Lục Ngọc dặn dò: “Nghe nói hôm qua dì ấy chưa ăn uống gì, bây giờ con sẽ nấu chút đồ dễ tiêu hóa cho dì.”
Chị cả Lục gật gù: “Ừ, nấu chút cải trắng là được. Rau cải vốn lành tính lại dễ tiêu. Với cơ thể suy nhược như vậy, tạm thời chưa thể ăn được thịt cá gì đâu.”
Lục Ngọc liền nấu một bát mì sợi làm từ bột trắng, ăn vào trơn mềm mà lại đậm đà, ngon hơn hẳn những thứ độn sắn thô lương hay gạo lứt nhiều lần.
Lão Dương Đầu thì tính tình hiền lành là vậy, chỉ tội có bà vợ mồm năm miệng mười.
Lão Dương Đầu vừa về nhà kể lể, thể nào bà vợ cũng đem đi rêu rao khắp xóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vốn dĩ người trong thôn đã để tâm đến Phó Chi, nay lại nghe đồn chữa bệnh cho bà ấy tốn tới hai trăm đồng, mà mẹ Lục vẫn đồng ý chi trả. Chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài nóng hổi.
Tin tức này nhanh chóng lọt đến tai nhà tổ họ Lục, bà nội Lục vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình, lập tức hùng hổ xông thẳng tới.
Bà ta lớn tiếng la lối trước cổng nhà Lục Ngọc: “Giỏi lắm! Các người có tiền rước một người dưng không m.á.u mủ ruột rà về nhà chăm sóc, trong khi lại bỏ mặc cái thân già này, đúng là thừa tiền không biết để làm gì sao?”
Lục Ngọc trong nhà nghe thấy, khẽ cau mày. Cô chậm rãi bước ra xem thử bà ta lại đang giở trò gì nữa đây.
Vừa bước ra, Lục Ngọc đã đối mặt ngay với bà nội Lục. Bà ta lập tức xỉ vả: “Bảo cái con mẹ mày cút ra đây! Bình thường thì không biết đẻ con trai nối dõi tông đường, nay có chút tiền lại bắt đầu giở thói làm sang!”
Bà nội Lục ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục la lối: “Mày tưởng số tiền đó là của riêng mày chắc? Toàn bộ đều là mồ hôi nước mắt của thằng con trai tao!”
Bà nội Lục thực ra đã sớm hối hận lắm rồi. Trước đây, bà ta từng gây gổ gay gắt với nhà Lục Ngọc đến mức trở mặt, cứ đinh ninh cha mẹ Lục Ngọc cả đời sẽ mãi là hạng người nhu nhược, chẳng làm nên trò trống gì.
Nào ngờ, họ lại xoay chuyển cục diện, trở thành hộ đầu tiên trong thôn phất lên nhờ nuôi heo.
Đến nỗi người trong thôn muốn mua một lạng thịt cũng phải nịnh nọt làm thân với mẹ Lục.
Năm nay nghề nuôi heo làm ăn khấm khá, không biết nhà đó đã bỏ túi được bao nhiêu tiền rồi!
Phạm Khắc Hiếu
Bà nội Lục trong lòng đầy uất ức, những chuyện thường ngày thì đành thôi, nhưng giờ nghe tin mẹ Lục lại đón một người ngoài về nhà, bà ta lập tức không cam lòng. Rõ ràng có tiền bạc, sao không biết mang về mà phụng dưỡng bà ta chứ!
Bà nội Lục đã mấy bận rồi không ló mặt ra ngoài.
Ai nấy còn tưởng bà ta đã thay tâm đổi tính, ai dè giờ lại nghe tiếng la làng inh ỏi, chốc lát đã có đông đủ bà con xóm giềng kéo đến hóng chuyện.
Lục Ngọc lạnh lùng đáp: “Tiền của mẹ tôi, muốn cho ai thì cho, bà quản được chắc! Vả lại, chúng tôi đã tách khẩu ra riêng, không hề nợ nần gì bà, đừng có ở đây mà xỉa xói ba hoa!”
Trước đây, lúc Lục Ngọc còn rơi vào hoàn cảnh khốn khó, cô đối chọi với bà nội Lục cũng chưa từng lép vế, nói gì đến bây giờ!
Cô đã trải qua một năm tôi luyện, giờ đây mồm mép đã sắc như d.a.o cạo.
Bà nội Lục tức tối: “Mày ăn nói với trưởng bối cái kiểu gì vậy hả? Tao không phải bà nội của mày sao? Mới làm cán bộ được mấy bữa mà đã quên mất mình từ đâu ra rồi!”
Lục Ngọc bình thản đáp: “Tình hình thực hư ra sao, trong lòng tôi rõ hơn ai hết, không cần bà phải bận tâm xen vào.”