Mọi chuyện đều nghe theo mẹ Lục
Ngày hôm sau, Phó Chi dậy sớm. Mẹ Lục thấy vậy liền niềm nở bắt chuyện. Đa phần là mẹ Lục kể lể, còn Phó Chi chỉ lẳng lặng lắng nghe. Dù vậy, lòng mẹ Lục vẫn thấy vui khôn xiết.
Hôm đó, mẹ Lục cho người gọi chị cả Lục và chị hai Lục đang ở thôn khác về. Lục Ngọc lấy làm lạ, không hiểu sao chị hai lại quay về. Hỏi ra, chị hai bảo: “Là mẹ báo tin đấy!” Mẹ Lục rất ít khi làm vậy, chị hai còn tưởng trong nhà có chuyện nên mới sáng sớm đã vội vàng thuê xe ngựa trở về.
Khi Lục Ngọc tới nhà cũ họ Lục, cô là người cuối cùng. Mẹ Lục vẫn còn hỏi: “Phó Chi đã ngủ rồi sao?”
Lục Ngọc đáp: “Con vừa cho dì ấy uống thuốc, dì đã ngủ rồi!” Có lẽ trong thang thuốc bắc đó có một vài thành phần giúp an thần, có thể khiến người ta dễ ngủ hơn.
Mẹ Lục nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị hai Lục thắc mắc: “Phó Chi là ai thế ạ?” Chị ấy chưa từng nghe nói đến cái tên này.
Chị cả Lục liền kể lại câu chuyện về Phó Chi cho chị hai nghe. Nghe xong, chị hai cũng không khỏi bất bình thay cho Phó Chi, đúng là loại người gì mà độc ác thế! Không chiếm được thì muốn hủy hoại, thật bỉ ổi và thấp hèn.
Mẹ Lục gọi tất cả mọi người vào trong phòng. Điều này vô cùng bất thường, bởi lẽ thường ngày bà là người rất kiệm lời, chưa từng chủ động làm bất cứ việc gì trọng đại như vậy. Lúc này, bà nhìn ba đứa con gái và chồng đang ngồi phía trước, rồi chậm rãi nói: “Mẹ muốn cho Phó Chi nuôi một con heo.”
Đây quả là một chuyện lớn. Ý bà là, bà sẽ bỏ tiền mua heo giống, tự mình nuôi dưỡng cho đến khi bán được, rồi toàn bộ số tiền đó sẽ trao cho Phó Chi. Tuy nói là giúp bà ấy nuôi heo, nhưng thực chất chính là biếu không một khoản tiền lớn. Ít nhất cũng phải hai, ba trăm tệ.
Cha Lục không nói gì.
Những người khác đều có phần kinh ngạc. Đây chẳng phải là một số tiền nhỏ. Hơn hai trăm tệ đối với rất nhiều người thời bấy giờ mà nói đều là một khoản tiền khổng lồ.
Vành mắt mẹ Lục đỏ hoe: “Mẹ biết, chắc chắn các con đang nghi ngờ có phải mẹ bị điên rồi không, nhưng mẹ kể cho các con nghe, năm đó nếu không có chị ấy, mẹ đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
Mẹ Lục bắt đầu kể ra câu chuyện chôn giấu bao năm trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phạm Khắc Hiếu
Khi bà chưa kết hôn, ở nhà mẹ đẻ bà không được coi trọng. Năm đó, bà bị sốt cao. Trong nhà vốn chẳng nỡ bỏ tiền mua thuốc chữa bệnh cho bà, đều đành phải phó mặc cho trời. Khi đó bà đã sốt li bì hai ngày, đến mức không thể đi nổi, tưởng chừng như sắp c.h.ế.t tới nơi. Mẹ ruột còn mắng bà xui xẻo.
Ngay vào lúc này, mơ màng cảm thấy có người đang nói chuyện với bà, rồi đút thuốc cho bà uống. Sau đó, bà mới khỏe lại.
Đúng như dự đoán, bà liền bị mẹ ruột mắng té tát, cho rằng bà giả vờ đau ốm các kiểu. Nhưng bà vốn không quan tâm, lập tức hỏi em trai mới biết người tới là Phó Chi, đã cho bà một viên thuốc Tây quý hiếm năm ấy. Đó là loại thuốc nhập khẩu, ngay cả trong huyện cũng không có. Một viên thuốc như vậy đã đáng giá mười đồng hồi hai mươi năm về trước một số tiền lớn đến mức nào!
Mẹ Lục nước mắt giàn giụa: “Nếu không có dì Phó Chi, có lẽ tôi đã không sống được đến hôm nay rồi! Tôi biết, là tôi muốn báo đáp ân tình này, nhưng lại muốn lấy tiền trong nhà. Tôi cũng không biết phải đền đáp thế nào cho phải. Mọi người đồng ý chuyện này đi. Tôi sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp mọi người!”
Những năm qua, mẹ Lục bản thân cũng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng nhưng vẫn luôn tìm kiếm ân nhân của mình. Nào ngờ éo le thay, ân nhân lại ở ngay thôn bên cạnh, vậy mà bà lại để người ta chịu khổ bao năm trời ròng rã. Mẹ Lục hận không thể lấy thân mình mà đền đáp cho người ta, vừa đau lòng vừa buồn bã.
Nuôi heo không phải là chuyện do một mình bà có thể quyết định. Vốn dĩ, nuôi heo phải chia cho thôn ba phần, còn phải tự phụ trách thức ăn và công sức nuôi nấng. Việc lại chia ra một con heo nữa không khác gì thêm gánh nặng chồng chất lên vai gia đình vốn đã chẳng mấy dư dả. Nhưng bà thật sự không biết phải đối xử với Phó Chi thế nào mới là tốt nhất.
Chị hai Lục, vốn đang thấp thỏm không yên vì nghĩ trong nhà có chuyện lớn, khi nghe xong chuyện nuôi heo, liền thở phào mà bảo: “Con không có ý kiến gì hết!”
Trong thôn vẫn còn nặng tư tưởng "trọng nam khinh nữ", người ta vẫn thường nói con gái gả đi như bát nước đổ đi, chuyện nhà cha mẹ muốn định đoạt thế nào thì định đoạt. Việc gọi chị ấy về bàn bạc đã là một sự coi trọng hiếm có rồi.
Còn về dì Phó Chi, việc chu cấp cho dì một con heo đã là ơn nghĩa cứu mạng. Nếu có thể cho thêm một chút nữa, ấy cũng là điều nên làm.
Chị cả của Lục Ngọc cũng gật đầu đồng tình.
Lục Ngọc cũng đáp lời, thưa: “Con cũng xin nghe theo lời mẹ ạ!”
Cha Lục nhìn sang, trầm giọng nói: “Thôi thì bà cứ liệu bề mà quyết định vậy.”
Thế là cả nhà đều đồng tình với những gì bà vừa bàn bạc.