Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 335



 

Phó Chi muốn góp cổ phần

 

Phó Cầm Duy vốn chưa từng bế con nít, nên anh cũng căng thẳng chẳng kém, cứ thế hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

 

Thằng bé Tích Niên sau khi chào đời chỉ khóc vài tiếng, rồi sau đó ít khi quấy khóc. Chỉ khi cần thay tã hoặc muốn b.ú sữa, nó mới ư hử vài tiếng, nếu không ai để ý, nó sẽ la to hơn một chút.

 

Theo lời mẹ chồng thì thằng bé này rất thông minh.

 

Bà Tiêu Thái Liên đứng bên cạnh nhìn Phó Cầm Duy, sốt ruột nói: “Con bế cho cẩn thận vào chứ, bế thế kia thằng bé không thoải mái đâu.”

 

Cũng lạ thật, bình thường học hành chữ nghĩa thì anh giỏi giang là thế. Sao đến lúc bế con lại lóng ngóng vậy chứ.

 

Bà Tiêu Thái Liên còn kể: “Hồi nhỏ con nghịch hơn Tích Niên nhiều, từ khi chào đời đã bắt đầu la lối om sòm. May mà thằng cháu trai của mẹ không giống con.”

 

Lục Ngọc hơi ngạc nhiên, không ngờ Phó Cầm Duy còn có dáng vẻ này.

 

Khí chất của anh bây giờ thực sự rất ra dáng một cán bộ kỳ cựu, chỉ đôi lúc ở bên Lục Ngọc, cô mới thấy anh mất kiểm soát. Còn bình thường, anh vẫn luôn nghiêm túc, đứng đắn.

 

Bây giờ đã là xưởng trưởng, để bản thân trông đứng tuổi hơn một chút, anh còn đeo thêm một cặp kính không độ nữa.

 

Phó Cầm Duy mặc bộ tây phục, đeo kính, chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên vẻ lịch lãm, phong nhã nhưng cũng ẩn chứa sự mạnh mẽ, khó đoán.

 

Về đến nhà, anh thay bộ đồ thường ngày, nhưng mỗi khi xắn tay áo lên vẫn toát lên một phong thái rất riêng.

 

Lục Ngọc rảnh rỗi hơn chút, vì thằng bé Tích Niên đã được mẹ chồng giành bế rồi.

 

Mỗi ngày mẹ Lục cũng sang thăm cháu ngoại, tiện thể ghé thăm Phó Chi luôn.

 

Bà Phó Chi ăn cơm xong cũng sang, mỗi ngày nhà cửa đều rất náo nhiệt, không thiếu người tới tìm Lục Ngọc chuyện trò.

 

Bà Phó Chi biết tin Phó Cầm Duy mở xưởng, có vẻ hơi kinh ngạc.

 

Bởi vì trông Phó Cầm Duy vốn là người rất nguyên tắc, không ngờ anh lại dám từ bỏ công việc ổn định như vậy. Người thường đâu có được cái dũng khí ấy.

 

Bà Phó Chi cũng bắt đầu đánh giá Phó Cầm Duy cao hơn. Trước đây bà cứ nghĩ Lục Ngọc hoàn hảo như vậy, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang bếp núc, gả cho Phó Cầm Duy thì có vẻ hơi phí hoài.

 

Nhưng giờ nhìn anh Phó Cầm Duy biết quan tâm vợ con, còn xin nghỉ hẳn một tháng để chăm sóc vợ lúc ở cữ, bà ấy cũng thấy hài lòng lắm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gương mặt Lục Ngọc hồng hào, rạng rỡ, nhìn là biết cô đang sống rất hạnh phúc.

 

Bà Phó Chi hỏi Phó Cầm Duy: “Giờ việc làm ăn của hai vợ chồng con thế nào rồi?”

 

Bà Tiêu Thái Liên đang bồng cháu, những người khác thì thoải mái chuyện trò trong nhà.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Chẳng được suôn sẻ lắm ạ!” Mấy cái cổ vịt treo gió của họ bây giờ không bán chạy lắm, dù thực tình mà nói, mùi vị rất ngon, giá cả niêm yết cũng rất phải chăng.

 

Khoảng bốn hào một cái, mỗi chiếc cổ vịt lại nặng cân, một cái thôi cũng đủ nhấm nháp hồi lâu.

 

Nhưng khi đưa ra thị trường, người dân lại chẳng mấy chấp nhận.

 

Lưu Bàng đành trông cậy vào bạn bè, bán hết số hàng làm ra cho họ. Vài người bạn còn quay lại mua lần nữa, chẳng biết là vì món ăn hợp khẩu vị, hay chỉ muốn an ủi tấm lòng người bạn đang gặp khốn khó.

 

Lưu Bàng vốn mê mẩn món cổ vịt treo gió này. Trước đây, công việc làm ăn của anh ta vốn suôn sẻ, nào ngờ lại gặp phải trở ngại lớn, khiến anh chán nản suốt thời gian qua.

 

Trùng hợp là Phó Cầm Duy đang bận bịu chăm sóc Lục Ngọc trong thời gian ở cữ, nên anh cũng chẳng thể quán xuyến chặt chẽ chuyện công xưởng. Mọi việc cứ thế tiếp diễn, cầm chừng.

 

Công xưởng đã tuyển hai mươi nhân công, mà phần lớn lại là vay mượn. Mỗi ngày, họ phải gánh trên vai gánh nặng chi phí ăn uống và tiền lương cho ngần ấy con người. Tính từ trước Tết đến giờ đã nửa năm, công việc chẳng hề có chút khởi sắc, ngày nào cũng thua lỗ.

 

Phó Cầm Duy giờ đây vẫn còn gắng gượng được, nhưng Lưu Bàng thì đã lộ rõ vẻ suy sụp, tinh thần xuống dốc trông thấy.

 

Trông Lưu Bàng đã gầy đi trông thấy, sút cân hẳn một dạo.

 

Phó Chi lên tiếng: “Mẹ có thể góp cổ phần vào việc kinh doanh này được không?”

 

Bà Phó Chi vốn rất hứng thú với loại hình kinh doanh này.

 

Hơn nữa, trong tay bà cũng có khoản tiền dành dụm không nhỏ.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Để con hỏi ý kiến Lưu Bàng xem anh ấy có muốn nhượng lại cổ phần không ạ.” Hiện tại, Lưu Bàng và Lục Ngọc mỗi người đang giữ bốn mươi phần trăm cổ phần, còn Phó Cầm Duy nắm giữ hai mươi phần trăm.

 

Hai mươi phần trăm của anh thì anh sẽ không nhượng lại. Với tư cách là xưởng trưởng, nếu không có chút cổ phần nào để nắm giữ, thì làm sao có thể quán xuyến công việc hiệu quả được chứ.

 

Lục Ngọc cũng chẳng định nhượng lại cổ phần. Cô tin đây là một thử nghiệm quan trọng, món ăn cũng có hương vị đặc biệt. Chỉ là hiện tại, họ vẫn chưa tìm được cách đưa sản phẩm ra thị trường rộng rãi mà thôi, đúng là “vạn sự khởi đầu nan”.

 

Phó Chi nói chắc nịch: “Nếu được, mẹ nguyện ý mua ít nhất hai mươi phần trăm cổ phần, thậm chí nhiều hơn! Mẹ còn có thể giúp các con mở rộng đường tiêu thụ nữa.”

Phạm Khắc Hiếu