Lên Tàu
Ngày hôm sau, Lục Ngọc đã có mặt ở ủy ban thôn từ rất sớm. Lần này, người cùng đoàn của họ lên thành phố chỉ có một ông giáo sư béo tròn. Còn các vị giáo sư, chuyên gia khác thì người phải về thủ đô làm báo cáo, người thì vùi đầu viết luận văn, lại còn phải chăm sóc vườn rau thí nghiệm, ai nấy đều bận rộn trăm công nghìn việc. So với những việc đó, đại hội rau củ quả này đối với họ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ.
Đoàn của thôn Đại Vũ có tất cả ba người, gồm Lục Ngọc, Thiết Ngưu và Đại Tráng. Tại khu trồng rau của thôn, các loại rau củ và trái cây đã sớm được chuẩn bị tươm tất. Mỗi loại đều được chọn lựa tỉ mỉ, cẩn thận. Lục Ngọc liếc mắt nhìn qua, ngay cả màu sắc lẫn kích thước của chúng cũng đều tăm tắp như nhau.
Chủ nhiệm phụ nữ dặn dò: “Các con tới đó phải cố gắng hết sức để quảng bá rau của thôn mình, nhân tiện ra ngoài mở rộng tầm mắt, học hỏi điều hay. Ở trong thôn đâu có cơ hội tốt như vậy đâu chứ!” Lên thành phố là cơ hội tốt để mở mang tầm mắt. Lục Ngọc thì vẫn ổn, nhưng Đại Tráng và Thiết Ngưu thì vành mắt đã thâm quầng, chắc hẳn vì quá háo hức mà đêm qua mất ngủ. Đây là lần đầu tiên họ đặt chân đến thành phố lớn, nên ai nấy đều có chút bồn chồn, lo lắng.
Thấy thái độ Lục Ngọc vẫn điềm nhiên như không, lại còn có thể thoải mái trò chuyện cùng chủ nhiệm phụ nữ, Đại Tráng và Thiết Ngưu càng thêm nể phục cô. Quả thật Lục Ngọc quá đỗi bình tĩnh, không hề tỏ ra căng thẳng hay kích động như hai người họ.
Lục Ngọc nhìn lượng hàng hóa rồi hỏi: “Chúng ta phải mang nhiều rau như vậy sao? Không biết có vác nổi không nữa, đến ba thùng rau, rồi hai thùng dưa lưới, toàn là những quả cực lớn được lựa chọn tỉ mỉ.”
Thiết Ngưu nghe Lục Ngọc nói vậy thì lập tức vỗ n.g.ự.c cái đùng, cam đoan: “Để tôi lo hết, không thành vấn đề! Tôi chẳng giỏi giang gì, nhưng sức lực thì không hổ danh với cái tên Ngưu đâu!” Thường ngày, hàng hóa nặng cả tạ anh ấy cũng vác như không, cứ thế vác lên vai rồi đi thẳng, quả là người có sức mạnh nổi tiếng khắp thôn.
Thấy Thiết Ngưu đã khẳng khái như vậy, Lục Ngọc cũng không tiện nói thêm, đành gật đầu đồng ý.
Sau đó, chiếc máy kéo của thôn chở cả đoàn vào huyện. Đại Tráng và Thiết Ngưu ngồi trên thùng chiếc máy kéo, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, trong lòng bỗng dâng trào bao cảm xúc. Cuối cùng cũng sắp được đến thành phố lớn rồi! Chẳng biết rau củ ở thành phố có ngon bằng rau ở làng mình không nhỉ?
Phạm Khắc Hiếu
Đến huyện, họ phải tập hợp với các cán bộ huyện trước rồi mới cùng nhau lên đường. Phía huyện cử một cán bộ trung niên gầy gò, đeo kính đi cùng đoàn. Ông giáo sư béo tròn nhận ra người đàn ông trung niên ấy, liền cười nói: “Ối chà, đồng chí cán sự Lý, chúng ta lại có dịp gặp mặt rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng chí cán sự Lý cũng cười đáp: “Phải đó! Lần này lên thành phố để khảo sát, học tập kinh nghiệm.”
Những người như họ vốn thường xuyên đi đây đi đó, kinh nghiệm có phần dày dặn hơn một chút, biết Lục Ngọc cùng các đồng chí khác chưa từng đi xa, chỉ đành dặn dò kỹ lưỡng: “Lần này vào thành phố dự Hội nghị, các đồng chí phải chấn chỉnh lại tinh thần, không thể làm mất thể diện của huyện nhà. Cơ hội lần này là do các đồng chí lãnh đạo cấp trên đã phải hết sức tranh thủ mới có được đấy!”
Hội nghị Triển lãm rau củ trong thành phố lần này là một buổi tụ họp chuyên gia cấp tỉnh, được tổ chức ngay tại trung tâm thành phố. Lãnh đạo huyện đặc biệt coi trọng sự kiện này. Nếu để xảy ra bất kỳ sai sót nào, làm mất thể diện ở bên ngoài, chắc chắn sẽ có điện thoại về tận tay các đồng chí lãnh đạo huyện, xem như mọi công sức đổ sông đổ biển. Đây chính là cái "tinh thần tập thể" đặc trưng của những năm tám mươi.
Lục Ngọc nghiêm túc cam đoan với họ.
Sau đó, cán sự Lý nói: “Chúng ta thu xếp lên đường thôi!” Rồi phát vé cho mỗi người, tất cả đều là vé ngồi. May mà huyện cách thành phố không xa, ngồi tàu lửa chỉ mất ba tiếng là tới.
Nhưng tới ga tàu, Lục Ngọc sững sờ. Ấn tượng của cô với tàu lửa trước giờ đều là sạch sẽ, gọn gàng, nhưng chuyến tàu trước mắt thì người người xách vác đủ thứ, có người xách giỏ gà trống còn đang gáy ò ó o, có người gánh quang gánh nặng trịch, còn có cả những người bán rong kẹo lạc, ô mai dạo trong toa. Cả toa tàu lúc này thật là nhốn nháo, lên xe toàn phải chen chúc mãi, may mà đoàn người bọn họ có Thiết Ngưu đi đầu mới thuận lợi chen lên được.
Thiết Ngưu vác năm thùng hàng lớn, vừa bước lên đã đặt chúng ngay chỗ nối giữa các toa xe, chiếm gần nửa lối đi. Thiết Ngưu có chỗ ngồi, nhưng mấy thứ này cồng kềnh, khó mà đưa vào trong. Anh ta dứt khoát: “Để tôi ở đây trông coi!”
Lục Ngọc nói: “Vậy chúng ta luân phiên ra đây canh chừng cho bớt mệt.”
Thiết Ngưu không mảy may bận tâm, đáp lời: “Không cần đâu, tôi tự nguyện đứng gác. Hơn nữa, trên tàu cũng chẳng mấy an toàn. Tôi ở đây, mọi người cũng đỡ lo lắng hơn!”
Thời này, trên tàu lửa thường xảy ra tình trạng mất cắp hoặc gặp phải những người có ý đồ xấu. Hơn nữa, chỗ liên kết giữa các toa xe nồng nặc mùi khói thuốc lá, khói dầu. Lục Ngọc lúc này vẫn còn đang cữ sữa, trước khi lên đường, trưởng thôn đã dặn đi dặn lại Thiết Ngưu và Đại Tráng phải chăm lo thật chu đáo cho Lục Ngọc. Thiết Ngưu vẫn luôn khắc ghi trong lòng.