Cổ vịt này nhai gặm được rất lâu, vừa có thể ăn ngon vừa giúp giải tỏa cơn đói lòng, đúng là món ăn vặt lý tưởng cho chuyến đi đường dài. Một người bạn lập tức nói: “Này, ngon nha!”
“Bây giờ thì không chê đắt nữa chứ?” Người đàn ông mua cổ vịt nhướng mày châm chọc lại.
Người bạn ăn một khúc nhỏ, chẳng mấy chốc đã gặm xong, nói: “Cho tôi thêm một cái!” Cơn thèm đã trỗi dậy mãnh liệt, họ vẫn chưa ăn đủ.
Người đàn ông mua cổ vịt đó trong bụng vốn đã tính mỗi người ăn một cái trọn vẹn.
Nhưng cái của anh ta thì đã bị bẻ đi mất nửa rồi.
Nếu hai người bạn kia mỗi người một cái, thế thì anh ta lại là người được phần ít nhất. Anh ta tính toán, lập tức nói: “Tôi giữ lại một cái, một cái còn lại hai cậu chia nhau mà ăn.”
Hai người kia có hơi không vui, cổ vịt này càng gặm càng ghiền, có hương vị đặc trưng, lạ miệng vô cùng, nửa cái làm sao mà bõ bèn gì!
Nhưng cũng không dám nói, chỉ đành nín thinh, chỉ sợ vừa nói ra, nửa cái cũng không có mà ăn.
Trong bụng thì không ngừng hối hận, người ta đã mua rồi, mình chê bai làm gì cơ chứ, một cái cổ vịt ngon lành cứ thế mà vơi đi một nửa.
Nhất thời thấy có chút ngưỡng mộ người bạn có thể hưởng thụ một cái trọn vẹn.
Hai người họ đều là cán bộ quèn ở nhà máy, trong túi có đồng ra đồng vào, tám hào một tệ chẳng thấm vào đâu.
Mới đó mà nhìn lại, món cổ vịt mua có vẻ hơi ít, chẳng bõ dính răng. Cả hai vội vàng chia nhau, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Toa xe này đều là những người đi đường dài, sáu người ngồi đối mặt với nhau, ba người còn lại nhìn thấy họ ăn, ai nấy đều nuốt ực nước bọt.
Một người ngồi cạnh không nhịn được hỏi: “Đồng chí này, cái này là của hãng nào vậy? Cho tôi xem qua một chút được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phạm Khắc Hiếu
Cầm lấy xem, bao bì in rõ ràng mấy chữ: “Cổ vịt treo gió Bàng Tử”. Cái tên nghe là nhớ ngay.
“Chỗ khác có bán không?” Những người khác cũng muốn mua một ít về nếm thử.
Người đã mua cổ vịt đó lắc đầu: “Không có đâu, tôi đã hỏi bà bác đó rồi, nói chỉ bán ở dưới quê thôi!” Anh ta cũng hối hận không thôi, trong túi có tiền mà, giá mà biết nó ngon đến thế này, đã mua chục cái, hai chục cái để gặm cho đã cơn thèm rồi. Số còn lại có thể mang về làm quà biếu đặc biệt. Lúc quay về còn đang lo không có gì mang theo, ai dè lại bỏ lỡ một món quà quý giá như thế này.
Người ngồi cạnh chợt reo lên: “Các anh xem, bên dưới này có địa chỉ xưởng!”
“Đúng rồi, lúc về mình có thể viết thư, bảo họ gửi hàng lên thành phố mình bán.”
“Ý hay!”
Nhìn mấy người này ăn đến độ dầu mỡ dính đầy khóe miệng, ai nấy đều thòm thèm. Bởi vì đồ ít ỏi, họ ăn rất từ tốn, cẩn thận. Từng chiếc xương đều được gặm nhẵn nhụi, ăn xong, họ còn cầm nắm xương nhỏ trong tay mà so bì xem ai gặm sạch hơn. Những người khác vội vàng chép lại địa chỉ của xưởng này, định quay về cũng viết thư hỏi thử, làm thế nào để mua được món này. Thật là thèm chảy nước miếng, giá mà biết trước thì lúc đầu xuống ga cũng ghé mua một ít rồi.
Chiếc tàu hỏa xình xịch hơn ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dừng bánh tại ga thành phố.
Đoàn người chen chúc xuống tàu, kẻ lên người xuống, ga tàu phút chốc trở nên hỗn loạn. Một mình Thiết Ngưu ôm vác rau củ, mấy cái thùng hàng suýt chút nữa đã bị người ta làm móp méo.
Mãi đến khi ra khỏi khu vực sân ga, không gian mới trở nên rộng rãi hơn nhiều. Thiết Ngưu ôm nhiều thùng hàng cồng kềnh như vậy, người vừa cao vừa to, đứng sừng sững ở đó như một bức tường thành. Những người khác đều lần lượt liếc mắt nhìn. Đặc biệt, Thiết Ngưu và Đại Tráng, với quần áo giản dị, có phần lạc lõng hẳn giữa phố phường. Nhìn qua là biết ngay họ là dân quê mới lên thành phố.
Ánh mắt dò xét của những người xung quanh lướt qua họ như vô tình, khiến cả hai có chút gượng gạo, không tự nhiên. Nhưng Lục Ngọc vẫn ổn, chẳng nói gì thành phố những năm 80 này, cho dù là những đô thị lớn phát triển sau này cô cũng từng trải qua rồi, nên chẳng mấy bận tâm đến những ánh mắt đó. Đại Tráng thì lần đầu tiên rời làng đi xa, vừa rụt rè lại vừa bỡ ngỡ, bị người ta nhìn chằm chằm đến độ ngượng chín mặt.
Rất nhanh, họ đã ra khỏi ga tàu, vốn muốn tìm một chiếc xe. Nhưng ở đây đều là xe ba gác. Ít nhất cũng phải thuê bốn chiếc, hai chiếc để chở hàng hóa cồng kềnh, hai chiếc còn lại để chở người. Họ ra ngoài, trưởng thôn cho họ năm tệ kinh phí, phải ở ba ngày, họ không dám tiêu pha hoang phí.
Họ tìm một chiếc xe để cán sự Lý và lão giáo sư ngồi đến nhà nghỉ trước. Còn những người khác thì đi bộ tới. Dù sao cũng đã hỏi thăm rồi, đi bộ hơn bốn mươi phút thì có là gì. Đối với người nông thôn mà nói, đi bộ bốn mươi phút không đáng kể gì.
Lục Ngọc quay sang hỏi Thiết Ngưu: “Anh thấy sao, nếu không xuể thì mình cứ đi xe thôi!” Dù kinh phí thôn cấp cho không nhiều, nhưng cô đi ra ngoài vẫn mang theo tiền riêng, thuê xe cộ thì vẫn dư sức.