Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 366: Nhà Xưởng Đi Vào Hoàn Thiện



 

Trưởng thôn tấm tắc khen: “Con bé đúng là phúc tinh của thôn Đại Vũ chúng ta!” Lục Ngọc chỉ mỉm cười, không đáp lời. Bí thư thôn đứng bên cạnh, trêu ghẹo: “Trưởng thôn cứ nhìn thấy cô là lại vui hơn bắt được vàng!” Lục Ngọc khéo léo chuyển đề tài: “Cháu nghe nói dưa lưới của thôn mình năm nay cũng được mùa lắm ạ?” Vừa nhắc đến chuyện này, trưởng thôn lại được thể, thao thao bất tuyệt: “Dưa lưới của huyện ta đã bán tận lên tỉnh rồi đấy!” Cái tin ấy quả thực khiến ông phấn khích tột độ. Giờ đây dưa lưới làm ra không đủ mà bán, ngay cả các xí nghiệp trong huyện từng hợp tác trước kia cũng chỉ may ra mua được một chút. Còn những người khác có muốn cũng đành chịu, chẳng mua được đâu. Thôn còn đặc biệt dành riêng một nhà lồng lớn để chuyên trồng dưa lưới. Ấy dà, vừa bước chân vào nhà lồng dưa, mùi thơm dịu nhẹ đã lan tỏa, khiến người ta thích mê. Từng quả dưa lưới vừa tròn vừa to, trông thật là đã mắt, khiến ông không khỏi vui sướng trong lòng. Trưởng thôn lại nói: “Ngày trước, thôn mình còn hay chia rau chia dưa cho từng hộ, nhưng giờ thì lâu lắm rồi không có. Hôm nay, mỗi nhà sẽ được chia hai quả dưa lưới. Chúng ta không thể cứ mãi trồng mà không nếm thử hương vị của nó chứ!” Những thứ này xưa nay đều để bán kiếm tiền, trưởng thôn trước đây chẳng nỡ ăn. Nhưng giờ đây, thôn đã làm ăn khấm khá, kiếm được nhiều tiền hơn, nên ông cũng trở nên rộng rãi hơn trước. Lục Ngọc nghe vậy thì mừng lắm. Cô thầm nghĩ, mình còn có chiếc tủ lạnh riêng, có thể ướp lạnh dưa lưới rồi đem ra ăn vừa giòn ngọt lại vừa mát lịm cả người thì còn gì bằng! Bí thư thôn đứng cạnh, lại buột miệng nói: “Ây dô, lẽ ra tôi đã muốn đề xuất từ sớm rồi, nhưng lại hơi ngại miệng. Xem ra, tất cả chúng ta đều đang được hưởng phúc phần của Lục Ngọc cả rồi!” Trưởng thôn cười vang đáp: “Thế chú còn nghĩ là sao nữa!” Lục Ngọc quay sang trưởng thôn, trình bày: “Dạo này có lẽ Cầm Duy khá bận bịu công việc, nên cháu muốn mang cơm đến cho anh ấy. Chỉ có điều buổi tối đường xá khó tìm xe quá, không biết có thể nhờ Đại Tráng chở cháu đi một chuyến được không ạ? Tiền đổ xăng, cháu xin được tự chi trả!”

 

Trưởng thôn nói: “Vậy cô cứ dặn Đại Tráng là được!” Giờ anh ấy đang quản lý đội máy kéo mà.

 

Lục Ngọc nắm lấy cơ hội, lập tức tìm Đại Tráng nói chuyện. Đại Tráng gật đầu ngay: “Được thôi ạ!” Việc điều động người anh ấy hoàn toàn có thể sắp xếp.

 

Chuyện Lục Ngọc dùng xe cũng nhanh chóng được công khai rộng rãi trong thôn.

 

Tối đó, cô nấu vài món ăn rồi mang tới cho mọi người.

 

Đêm về, cả nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng, nhưng số lượng cuộc gọi điện thoại thưa thớt hơn hẳn ban ngày. Thỉnh thoảng mới có thể nhận được vài cuộc.

 

Không rõ Lưu Bàng kiếm đâu ra hai chiếc giường xếp, đặt tạm trong văn phòng, tiện cho mọi người tranh thủ nghỉ ngơi chút ít.

 

Lưu Bàng thấy Lục Ngọc liền cười nói: “Lại mang cơm tới rồi đấy à?”

 

Dù bận rộn đến vậy, cô vẫn không quên lo chuyện ăn uống cho mọi người. Món Lục Ngọc nấu tuy bình thường, nhưng Lưu Bàng ăn rất ngon miệng.

 

Phó Cầm Duy thấy xót vợ, liền nói: “Anh muốn tìm một dì nấu cơm, về xưởng lo ba bữa cho các công nhân viên.” Như vậy cũng đỡ cho Lục Ngọc phải tất bật ngược xuôi.

 

Xưởng của họ không cung cấp cơm, nhưng vì địa thế hẻo lánh, rất nhiều người khó lòng về nhà ăn bữa tử tế, phần lớn đành ăn uống qua loa, tạm bợ. Giờ đây tăng ca thường xuyên, anh đi một vòng quanh xưởng đã nghe thấy không ít tiếng bụng sôi ùng ục.

 

Lưu Bàng nói: “Hay đó.” Tuy họ còn chưa phát triển thành xưởng lớn có nhà ăn riêng, nhưng có một dì nấu ăn cũng là điều hết sức cần thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc liền đề cử: “Em có ý này, là mẹ của Đại Tráng đó, anh thấy sao?” Bà ấy là người tháo vát, nhanh nhẹn có tiếng trong thôn.

 

Giờ mẹ Đại Tráng đã lớn tuổi, cũng như bà Tiêu Thái Liên, không còn phải ra đồng làm việc nữa. Bà ấy rảnh rỗi không chịu ngồi yên được, nghe nói ở nhà cũng không vui vẻ gì, vừa hay ở đây lại cần người, còn có thể kiếm thêm chút tiền.

 

Lưu Bàng nói: “Được!” Người Lục Ngọc giới thiệu chắc chắn tốt hơn là tùy tiện tìm một người bên ngoài.

 

Đại Tráng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy rơi trúng đầu mình, mừng rỡ nói: “Vâng, tôi sẽ về nói với mẹ tôi ngay, chắc chắn bà ấy sẽ đồng ý.”

 

Phó Cầm Duy trích từ sổ quỹ bốn trăm tệ để mua gạo, gia vị, định làm một nhà bếp đơn giản, nấu đủ ba bữa cơm mỗi ngày.

 

Trong mắt Lưu Bàng tràn ngập sự hưng phấn. Ai mà ngờ được cái xưởng nhỏ ban đầu làm chơi mà giờ đây ngày càng chuyên nghiệp. Không chỉ có người trực điện thoại mà còn có cả dì nấu cơm riêng.

 

Phó Cầm Duy cũng thông báo: “Hôm nay lô hàng đầu tiên đã được giao đi rồi.”

 

Tin này khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lưu Bàng cũng nằm dài trên ghế, cảm thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.

 

Lục Ngọc cảm khái, lần này khắp nơi đều có người giúp sức, nếu không thì khi công việc đột nhiên khởi sắc thế này, chắc chắn họ sẽ khó bề xoay sở.

 

Mổ heo luôn là chuyện quan trọng nhất trong thôn.

 

Phạm Khắc Hiếu

Nghe tin mổ heo, ai nấy trong thôn đều hân hoan.