Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 384



 

Em Nuôi Anh

 

Lục Ngọc không hề đánh giá thấp sức hút của món ma lạt thang, đây vốn là món ăn vô cùng thịnh hành về sau này.

 

Năm 1983, khẩu vị mọi người còn đơn điệu, chợt được nếm thử ma lạt thang, quả là một trải nghiệm bùng nổ vị giác đối với họ, một hương vị quá đỗi kích thích.

 

Ngày mai, cô định chuẩn bị nhiều hơn một chút, chừng hai trăm bát để bán.

 

Phó Cầm Duy nhận ra, chỉ cần nhắc đến chuyện mở tiệm là Lục Ngọc lại ánh lên vẻ rạng rỡ, hân hoan.

 

Phó Cầm Duy nói: “Anh tính sẽ đầu tư thêm một phân xưởng nữa!”

 

Lục Ngọc chợt bị lời nói của Phó Cầm Duy làm cho chú ý, ngạc nhiên hỏi: “Hả?”

 

Phó Cầm Duy nói: “Dạo gần đây một vài phân xưởng làm ăn không mấy thuận lợi, nay sắp phải đóng cửa, họ đang ráo riết tìm người tiếp quản. Trong đó có một xưởng bánh mì, anh thấy khá được đấy.”

 

Sở dĩ xưởng bánh mì đó đứng trước nguy cơ đóng cửa là bởi không tìm được đầu ra tiêu thụ sản phẩm, bây giờ phân xưởng cổ vịt của họ đã làm tới quy mô như hiện tại, các cửa hàng ở khắp các tỉnh đều đã quen biết, đó chính là nguồn tài nguyên quý giá nhất của anh lúc này.

 

Đương nhiên, anh cũng không quên dẫn Lưu Bàng cùng đi khảo sát! Có tiền thì cùng nhau kiếm. Bây giờ phân xưởng cổ vịt dần đi vào chính quy, anh cũng có thêm chút sức lực để làm thêm những việc khác.

 

“Dẫu biết có thể sẽ thua lỗ, nhưng anh vẫn muốn thử sức một phen.” Dã tâm của Phó Cầm Duy đã hoàn toàn bùng cháy. So với anh, Lưu Bàng ngược lại có phần bảo thủ hơn, đã từ chối kiến nghị này của anh.

 

Lục Ngọc cười nói: “Không sao cả, nếu chẳng may thua lỗ, em sẽ nuôi anh.”

 

Lục Ngọc nói một cách hùng hồn, khiến Phó Cầm Duy nghe xong liền thấy ấm áp tận đáy lòng: “Được! Vậy để đền đáp, anh nên dâng hiến thứ gì đây?”

 

Nói đoạn, anh liền cúi xuống, bắt đầu hôn Lục Ngọc.

 

Má Lục Ngọc càng thêm ửng hồng, cô khẽ nói: “Anh không được làm càn đấy.” Tuy nhiên, ngữ khí lại có phần yếu ớt.

 

Phó Cầm Duy cười đến là hớn hở, nếu để đám cấp dưới của anh mà thấy được cảnh này, chắc chắn sẽ kinh hồn bạt vía cho mà xem.

 

Ai mà ngờ được một người vốn lạnh lùng vô tình như Phó Cầm Duy, lại có thể nở nụ cười dịu dàng đến nhường này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Món ma lạt thang quả nhiên đã trở nên nổi đình nổi đám rồi.

 

Đây đều là chuyện nằm trong dự liệu của Lục Ngọc, dù sao ma lạt thang cũng rất thịnh hành về sau này.

 

Nhưng Lục Ngọc không ngờ, trưa ngày hôm sau, dòng người xếp hàng để thưởng thức ma lạt thang lại có thể kéo dài tới hơn mười mét.

 

Lục Ngọc đã thuê ba cô giúp việc, vốn tưởng rằng ba người họ đủ sức xoay xở, nào ngờ đến khi thật sự bận rộn, cả ba cô giúp việc cũng có phần luống cuống tay chân.

 

Liên tục thêm rau, rửa rau, rồi lại rửa bát đũa không ngớt.

 

Vừa điểm bữa trưa, phần lớn công nhân từ xưởng gang thép đều ùa ra, những người hôm qua đã ăn thì tấm tắc khen ngon, còn những ai chưa được nếm thử thì hôm nay đều muốn đến thử một lần cho biết. Thế là hay rồi, tất cả đều chen chúc nhau ở đây.

 

Cũng có người nhận ra Lục Ngọc, nói: “Đây không phải là cô gái bán lòng heo trước kia sao? Cô ấy làm gì cũng ngon cả!”

 

Người xung quanh nhìn trước nhìn sau, toàn là người quen, ngay cả các vị tổ trưởng và cán bộ nhỏ của họ cũng tìm đến, chẳng trách lại đông người đến vậy.

 

Vốn dĩ, người của xưởng gang thép rất có tiếng, nếu thường ngày mà thấy đông đúc như vậy, họ sẽ chẳng thèm xếp hàng đâu.

 

Khách khứa càng lúc càng chen chúc, không ai nỡ lòng rời đi, bởi ai cũng thừa hiểu đến trễ thì chẳng còn phần. Khó khăn lắm mới chen được vào một chỗ đứng tương đối, bỏ dở thì có khác gì thiệt thân.

 

"Nhà ăn của cơ quan hôm nay vắng khách hẳn nhỉ?" Một người lên tiếng tấm tắc, ngoảnh ra sau, hàng người vẫn cứ dài dằng dặc, chẳng thấy đâu là điểm dừng.

 

Cả người đứng trước lẫn người đứng sau đều phá lên cười: "Cơm nhà ăn ngày nào cũng ăn, đã phát ngán từ lâu rồi, chỉ muốn kiếm chút gì đó lạ miệng cho đỡ chán!"

 

"Nghe nói ông bạn đồng nghiệp của tôi hôm qua mua một phần mang về, chưa kịp ăn được hai miếng đã bị lũ trẻ ở nhà tranh giành ăn sạch, lại còn nằng nặc đòi ăn thêm. Tối nay anh ta định quay lại mua liền hai phần đấy!"

 

Những người đứng phía sau, hít hà mùi thơm quyến rũ, không ngừng rướn cổ lên trông ngóng, chỉ cảm thấy hàng người này nhích từng chút một thật sự quá chậm chạp.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc quay ra nói với những người đứng sau: "Mọi người đừng xếp hàng nữa, thật sự chẳng đủ để bán đâu." Cô đã chuẩn bị ba trăm bát, tính là bán cho cả ngày, vậy mà bây giờ xem ra, e là chưa đến buổi trưa đã hết sạch rồi.

 

Nhưng những người đứng phía sau lại cứ như không nghe thấy vậy, vẫn cố chấp đứng xếp hàng, nhất định phải được nếm thử dù chỉ một miếng cho bằng được.

 

Nếu lỡ mà không được ăn, quay về mà ngửi thấy mùi ma lạt thang thơm lừng trên người đồng nghiệp, thì làm sao mà chịu nổi đây chứ.