Chị hai Phó vội vàng nói: “Chị nghe nói chỗ cửa hàng của em đang bận lắm, chị muốn đến giúp em một tay, coi như tìm một công việc. Dĩ nhiên, nếu em không cần thì cũng không sao đâu! Chị chỉ ngỏ ý vậy thôi.”
Lục Ngọc cười đáp: “Đúng là em sơ suất quá, dạo này bận tối mắt tối mũi. Chị hai mà vào huyện giúp thì đúng là quá tốt. Vậy thế này đi, chị cứ đến chỗ em làm trước, mỗi tháng em trả chị ba mươi lăm tệ tiền công.”
Lục Ngọc tiếp lời: “Chị cứ làm quen việc trước đã. Đợi chừng nào việc mua bán khấm khá hơn một chút, em sẽ mở thêm chi nhánh, lúc đó chị có thể qua làm quản lý tiệm, thu nhập cũng sẽ khá hơn nhiều.”
Cửa hàng ma lạt thang của Lục Ngọc đang ăn nên làm ra, việc mở thêm chi nhánh chỉ là sớm muộn, mà lại đang thiếu người tháo vát.
Chị hai Phó vốn nghĩ phải thuyết phục Lục Ngọc khó khăn lắm, nào ngờ lại nhận được niềm vui bất ngờ.
Giờ đây chị ấy mừng rỡ khôn xiết, Lục Ngọc lại còn đưa ra một sự lựa chọn còn tuyệt vời hơn nữa.
Chị hai nghẹn ngào xúc động: “Tiểu Ngọc, em đúng là quá tử tế với chị hai rồi.” Trong lòng chị ấy, Lục Ngọc chính là cô em dâu hiền thảo, tốt bụng nhất trên đời.
Vậy là chị hai Phó đã chính thức tới làm giúp Lục Ngọc.
Người ta vẫn nói “một núi không thể có hai hổ”. Chị cả Lục hiện là quản lý tiệm, nên không tiện để chị hai Phó làm việc trực tiếp dưới quyền chị cả.
Mối quan hệ họ hàng tế nhị này vẫn cần phải giữ sự cân bằng. Lục Ngọc liền nảy ra một ý hay, đó là để chị ấy phụ trách mảng ma lạt thang tươi.
Ma lạt thang tươi ở đây là những phần rau củ thái sẵn, mì tươi chưa luộc, kèm theo gói gia vị đặc trưng. Khách mua về chỉ cần nấu sơ là có thể dùng ngay, hương vị thơm ngon chẳng khác gì ăn tại tiệm.
Phạm Khắc Hiếu
Khách cũng có thể mua riêng gói gia vị ma lạt thang với giá năm hào một gói. Họ về nhà chỉ việc thêm mì, thêm rau theo ý thích, tính toán kỹ ra thì vẫn lợi hơn nhiều so với việc dùng bữa ở tiệm.
Trong cái thời buổi này, người có của ăn của để thì nhiều, mà người còn túng thiếu cũng không phải ít. Lại có những người thích tính toán chi li từng món, nên việc có thể mua gia vị ma lạt thang về trữ đông trong tủ lạnh, để cả tháng cũng không sợ hỏng, là rất tiện lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hễ khi nào muốn ăn, họ chỉ cần nấu vài món rau dưa kèm theo, chan gói gia vị lên là đã có ngay một bữa ma lạt thang đậm đà.
Lục Ngọc đã mua lại hai gian mặt tiền ngay bên cạnh, đập thông tường để mở rộng, vừa hay dùng làm nơi chế biến và bày bán ma lạt thang tươi.
Quy mô tiệm ăn lại mở rộng thêm không ít, có cả những khách hàng không đợi được mà mua suất nguyên liệu tươi sống về tự chế biến tại nhà. Lại có một số hàng quán ăn vặt tìm đến nhập hàng ở đây, mang về bán kiếm thêm một hai hào tiền lời. Mỗi ngày, cửa hàng đều bán ra đến hai ba trăm suất.
Lục Ngọc để chị Hai Phó chịu trách nhiệm đóng gói các suất nguyên liệu tươi sống tại đây, còn đặc biệt tìm thêm cho chị ấy hai người phụ việc nữa, để chị Phó tiện chỉ huy. Thi thoảng, sau khi công việc chính đã hoàn tất, mọi người còn kiêm thêm nhặt rau, phụ rửa bát, lúc nào cũng bận rộn luôn tay.
Chị Hai Phó thở dài cảm thán, rốt cuộc đã hiểu vì sao món ăn này lại ngon đến vậy, chính là nhờ chịu khó bỏ đủ gia vị. Cứ nhìn ớt, dầu, đường trắng, giấm trắng được đổ vào từng thìa từng thìa một, toàn là những thứ ngon lành, gom lại một chỗ sao mà không hấp dẫn cho được chứ. Người tằn tiện bình thường chắc chắn không nỡ chi mạnh tay như vậy. Những ai muốn bắt chước Lục Ngọc mở tiệm ma lạt thang e rằng chưa chắc đã chịu khó bỏ gia vị đến mức đó. Cứ keo kiệt không nỡ bỏ, món ăn không đủ vị, thì làm sao có khách quen được. May mà Lục Ngọc làm ăn lớn, lãi mỏng nhưng bán được số lượng nhiều, nhờ vậy cũng kiếm được chút tiền.
Hai cô phụ việc ở bên cạnh vừa làm vừa nói chuyện với chị Hai Phó: "Cô với cô chủ thật sự là chị em dâu sao?" Ở đây công việc tuy tất bật, nhưng có thời gian rảnh rỗi là mọi người lại thích trò chuyện.
Chị Hai Phó đáp: "Ừ." Rồi kể về những công việc lớn lao mà Lục Ngọc đã làm trước đây ở thôn, như giúp thôn xây dựng mô hình nhà kính trồng rau, ai nấy đều được hưởng lợi, không một lời chê bai cô. Mấy năm trước, Lục Ngọc ở huyện còn được cán bộ lãnh đạo cấp cao tuyên dương, lại còn đại diện cho huyện tham gia các hội nghị bên ngoài, đúng là niềm kiêu hãnh của cả thôn.
Hai cô phụ việc kinh ngạc vô cùng: "Quả thật là có bản lĩnh!"
Chị Hai Phó cũng rất tự hào. Bảo sao cô ấy có thể buôn bán lớn đến vậy, chắc chắn là người từng lăn lộn từ cơ sở, không giống người thường chút nào.
Vừa nhắc đã thấy, Lục Ngọc làm xong đợt buổi trưa, đặc biệt ghé qua cửa hàng kế bên thăm chị Hai. Thấy hai cô phụ việc cũng đang nghỉ ngơi, cô liền dứt khoát bảo họ ra chỗ thoáng mát nghỉ ngơi cho thoải mái.
Lục Ngọc đưa cho chị Hai Phó một chai nước ngọt hương cam, vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, mát lạnh, chị em phụ nữ ai nấy đều ưa thích. Ở đây không có quạt điện, tuy đã mở hết cửa sổ, nhưng mùa hè oi bức, chỉ cần ở đây một chút thôi là toàn thân đã đầm đìa mồ hôi. Uống chút nước cam là cảm giác khoan khoái nhất, một chai tốn năm hào. Lục Ngọc hỏi: "Thế nào, chị ở đây đã quen chưa?"
Chị Hai Phó uống một ngụm nước cam, cảm giác mát lạnh chạy dọc cuống họng, vô cùng dễ chịu, đáp: "Không vất vả chút nào, có gì mà phải chưa quen! Ngày xưa ra đồng làm việc còn vất vả gấp bội so với ở đây nhiều."