Lục Ngọc bị anh hôn đến mức khó thở, sau đó dùng tay nhẹ nhàng chống lên n.g.ự.c anh.
Ai ngờ Phó Cầm Duy lại hôn càng thêm mãnh liệt, cho tới khi hai người không thể thở nổi mới dần dừng lại.
Lục Ngọc lườm anh một cái, gò má ửng đỏ. Bên ngoài toàn là người, làm sao ra ngoài đây được chứ?
Cái lườm yêu này khiến Phó Cầm Duy rung động. Anh hận không thể để Lục Ngọc ở nhà, thoải mái hưởng thụ tiền anh kiếm được, nhưng kết quả là Lục Ngọc còn bận rộn hơn cả anh.
Anh biết cô là người có năng lực, có thể điều hành công việc kinh doanh lớn đến vậy.
Nó gánh vác cuộc sống của mấy chục con người, không chỉ những người làm việc trong tiệm, mà cả xưởng đậu phụ khô, xưởng cá viên… đều nhờ tiệm lẩu cay của cô mà khởi sắc mạnh mẽ.
Vợ quá đỗi giỏi giang, khiến anh cảm thấy áp lực rất lớn, luôn muốn bảo Lục Ngọc nghỉ ngơi một chút. Anh cũng biết Lục Ngọc là người không chịu ngồi yên được, chỉ có thể chiều theo ý cô, để mặc cô tung hoành bên ngoài, chỉ cần vợ vui là được.
Dáng vẻ hôm nay của Phó Cầm Duy khiến Lục Ngọc thoáng chút bất ngờ: “Sao vậy?” Cô chỉ cảm thấy anh bỗng trở nên dạn dĩ, nhiệt tình hơn hẳn mọi khi.
Phó Cầm Duy bật cười khẽ, nói: “Nhớ em, nhớ em đến quay quắt.”
Lục Ngọc đỏ bừng mặt, lí nhí đáp: “Vậy thì hôm nay em sẽ về nhà sớm hơn một chút!”
Phó Cầm Duy gật đầu, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại của Lục Ngọc, đặt một nụ hôn khẽ lên đó: “Đừng quá lao lực, nếu không anh sẽ thấy xót lắm.”
Quả thực, Phó Cầm Duy vốn là người kiệm lời, hiếm khi anh lại nói những lời tình cảm như thế này.
Lục Ngọc mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cô chỉ đành vội vàng nói: “Thôi được rồi, được rồi!” rồi giả vờ như mình đang bận rộn lắm, mau mau đẩy anh đi. Cho tới khi Phó Cầm Duy khuất bóng, Lục Ngọc vẫn còn đứng một mình trong phòng, trái tim cứ đập thình thịch không ngừng.
Mãi một lúc lâu sau, đợi cho vệt hồng trên má cô dần tan đi, cô mới dám bước ra ngoài.
Các vị khách tới ăn uống ở đây đều cực kỳ yêu mến cô chủ Lục Ngọc.
Không chỉ xinh đẹp mà cô còn nhiệt tình, phóng khoáng, hễ thấy khách quen tới là lại hào phóng cho thêm nửa suất cá viên.
Thức ăn miễn phí thì ai mà chẳng thích, lại thêm ngon miệng, khiến nhiều khách quen thâm niên chỉ muốn ghé qua một ngày ba bữa. Thấy vậy, Lục Ngọc lại vui vẻ biếu thêm nước uống.
Khẩu vị món ăn đã tuyệt vời, cộng thêm cô chủ lại hào sảng, thế nên ngày càng nhiều khách tìm đến quán cô.
Món ma lạt thang ở đây có ma lực khó cưỡng, ăn mãi cũng không thấy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc vừa ra tới quầy hàng, đã có mấy vị khách quen vồn vã chào hỏi cô.
Phạm Khắc Hiếu
Một người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lục Ngọc, tò mò ghé sát hỏi nhỏ: “Cái chàng trai tuấn tú vừa nãy có phải là chồng cô không đấy?”
Bà ấy đã từng gặp không ít đàn ông bảnh bao, nhưng một người vừa khôi ngô, lại trẻ trung đến vậy thì quả là hiếm thấy.
Đứng cạnh Lục Ngọc, hai người thật đúng là một cặp trai tài gái sắc.
Lục Ngọc chỉ mơ hồ ừm một tiếng, sợ những người khác nhìn ra được những cử chỉ thân mật vừa rồi của họ trong phòng.
May sao Phó Cầm Duy chỉ khẽ hôn lên môi cô, chứ nếu lỡ để lại dấu vết gì trên cổ, chẳng phải sẽ khiến người ta cười cho thối mũi sao.
Nghĩ đến đó, trên mặt Lục Ngọc lại ửng lên một vệt ráng đỏ. Vị khách trung niên kia cũng là người đã có gia đình, nhìn một cái là biết ngay tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này đang rất nồng ấm.
Bà khách lại hỏi: “Thế chồng cô làm việc ở đâu vậy?”
Các vị khách quen ở đây đều đã biết, nên Lục Ngọc cũng không giấu giếm: “Dạ, ở Xưởng cổ vịt ạ.”
Xưởng cổ vịt tuy không phải là xí nghiệp quốc doanh, nhưng lại khá nổi tiếng trong giới kinh doanh thực phẩm tư nhân. Một xưởng tư nhân mà có quy mô lên tới hơn hai trăm nhân công như vậy thì quả thực không nhiều.
Nghe nói, mỗi khi các vị lãnh đạo cấp huyện đi họp bên ngoài, đều sẽ nhắc đến xưởng tư nhân này của họ như một điển hình, một biểu tượng của sự độc lập, tự chủ trong huyện.
Vị khách nghe vậy liền sững sờ, khẽ nói: “Trước đây tôi nghe nói rằng…”
Bà ấy nhìn sắc mặt Lục Ngọc, ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không.
Dù sao Lục Ngọc cũng là người từng làm cán bộ thôn, có kinh nghiệm tiếp xúc với nhiều người, liền lập tức hỏi: “Sao vậy ạ? Có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra đi!”
Vị khách đó kéo Lục Ngọc lại gần hơn một chút, thì thầm: “Tôi nghe đồn có con gái của một vị lãnh đạo đang theo đuổi anh nhà đấy.”
Những người làm việc ở các cơ quan văn phòng trong huyện này đều quen biết nhau cả, một chút chuyện phong thanh thôi cũng lan đi nhanh như gió.
Hồi ấy, họ không hề biết vị xưởng trưởng của Xưởng cổ vịt lại chính là chồng của cô chủ tiệm ma lạt thang, còn bàn tán đùa rằng công danh sự nghiệp của anh ấy sắp phất lên như diều gặp gió rồi.
Giờ thì mới biết, con của Lục Ngọc và anh ấy đã gần ba tuổi rồi, mà vẫn cứ công khai rầm rộ theo đuổi người đã có gia đình như vậy thì còn gì là thể diện nữa chứ?