Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 434



 

Lục Ngọc đỏ bừng mặt, sau đó nép vào lồng n.g.ự.c anh, nhẹ giọng đáp: “Nhưng em đã có chồng rồi kia mà!”

 

Bình thường, nàng chỉ toàn gọi thẳng tên Phó Cầm Duy.

 

Giờ đây, khi Phó Cầm Duy nghe cô nũng nịu gọi một tiếng “chồng”, quả thật là…

 

Lòng anh đập loạn nhịp, khó lòng kìm nén.

 

Phó Cầm Duy còn muốn trêu chọc cô thêm đôi chút.

 

Ai ngờ, Lục Ngọc lại quá đỗi quyến rũ.

 

Vở kịch này, anh chẳng thể nào diễn trò thêm được nữa.

 

Phó Cầm Duy cúi đầu, hôn lên đôi môi chúm chím như cánh anh đào mà anh khao khát. Khi chạm tới, anh chỉ thấy sự mềm mại ấy như thấm thẳng vào tim gan.

 

Lục Ngọc lập tức trừng to mắt. Không ngờ sau khi kết hôn, Phó Cầm Duy ngày càng dạn dĩ hơn nhiều.

 

Cái người vừa nói một câu đã đỏ bừng tai bấy lâu nay, giống như đã biến mất hoàn toàn.

 

Bây giờ, họ ngày ngày quấn quýt bên nhau, người đàn ông trước mắt này lại giống như con sói hoang đã nhịn đói bảy tám bữa. Mỗi lần đều hận không thể hôn cho tới khi cô nàng nghẹt thở, mất hết dưỡng khí, Phó Cầm Duy mới chịu thôi.

 

Công việc làm ăn của vợ chồng Lục Ngọc, Phó Cầm Duy đều thuận buồm xuôi gió, thoáng cái đã tới dịp cuối năm.

 

Năm nay, Lục Ngọc đã mở tổng cộng bốn chi nhánh, bình thường thì cô luôn tay luôn chân, chẳng lúc nào ngơi nghỉ.

 

Đến kỳ ăn Tết, quán lẩu cay của cô cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi dài ngày, đóng cửa từ hai mươi tám Tết, mãi tới mười sáu tháng Giêng mới bắt đầu buôn bán trở lại.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã sắm sửa tươm tất từ sớm, sẵn sàng về thôn đón Tết.

 

Chiếc xe chất đầy ắp đồ, gần như không còn chỗ chứa. Lục Ngọc ở bên cạnh đếm đi đếm lại cẩn thận, xem số quà cáp mang về có đủ chia cho hai bên nội ngoại hay không.

 

Đồ họ mua là rượu ngoại loại hảo hạng, mỗi chai có giá bằng chừng năm cân rượu gạo nấu thủ công.

 

Đây là loại rượu danh tiếng, dù người không sành rượu cũng từng nghe qua nhãn hiệu này ít nhất một lần.

 

Ngoài ra còn có bốn quả dưa hấu mà mùa đông này hiếm khi có được. May mà Lục Ngọc có mối quen biết với vị giáo sư già ở viện nông học. Nghe nói họ đang thử nghiệm trồng dưa hấu trái vụ, nhưng sản lượng chẳng đáng là bao, chủ yếu là để tự dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc đã phải biếu xén không ít rượu ngon, t.h.u.ố.c lá ngoại, đối phương mới chịu nhượng lại cho cô vài quả. Chỉ cần đặt ở nơi thoáng mát, có thể để được hơn mười ngày, khi nào muốn ăn thì mang ra thưởng thức!

 

Ở nơi họ sinh sống, mùa đông người ta thường đốt lò sưởi, nên trong người cảm thấy nóng bức. Ăn dưa hấu mát lạnh giải nhiệt là hợp lý nhất.

 

Ngoài các loại bánh kẹo, nước ngọt không thể thiếu, còn có quần áo mới, và vài món nữ trang bằng vàng…

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc nói: “Để thêm bốn cây t.h.u.ố.c lá nữa đi!” Hai vợ chồng họ đều không hút thuốc, nhưng vì thường xuyên phải đi lại giao thiệp, những thứ như rượu, thuốc, trong nhà đều mua cả thùng để sẵn.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Được!”

 

Lục Ngọc chở con trai và một xe đầy ắp quà Tết về trước. Cô định sau khi dỡ đồ, chiếc xe sẽ không về tay không mà còn phải quay lại đón thêm người.

 

Đó là gia đình chị hai bên nhà Lục Ngọc, anh cả và Lục Bảo, cùng gia đình chị hai bên nhà Phó Cầm Duy.

 

Một chiếc xe không đủ chỗ cho tất thảy mọi người. May mà Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều biết lái xe, nên dự định sẽ lái xe trống quay lại đón, sau đó lấy thêm một chiếc xe khác của đơn vị về, vậy là hai chiếc xe sẽ vừa đủ.

 

Mọi người đều muốn tự đi xe khách về, nhưng Lục Ngọc kiên quyết từ chối. Vào mùa đông, xe khách vốn đã thưa thớt, hành khách lại đông đúc, đặc biệt là vào dịp Tết, trên xe còn có kẻ gian lợi dụng sơ hở để móc túi.

 

Mang theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ sẽ rất bất tiện. Lục Ngọc dứt khoát bảo mọi người cứ đợi ở nhà, cô sẽ đích thân đi đón. Tuy có chút phiền toái, nhưng bù lại, cả nhà sẽ được về quây quần bên nhau.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy cùng trở về. Thằng bé Tiểu Tích Niên không ngừng lau đi lớp băng mờ trên cửa kính, hé một khe nhỏ để ngắm nhìn thế giới băng tuyết trắng xóa bên ngoài.

 

Lục Ngọc nhìn thấy, nói: “Ăn Tết xong là con trai đã được ba tuổi rồi!”

 

Thằng bé hớn hở ra mặt: “Vâng, con đã là anh lớn rồi!” Là đứa bé út trong nhà, Tiểu Tích Niên mong được lớn thật nhanh hơn ai hết.

 

Lục Ngọc chỉ mỉm cười hiền hậu, chẳng nói gì thêm.

 

Chiếc xe cứ thế bon bon chạy thẳng về thôn.

 

Vừa đặt chân vào thôn, đã thấy không ít người đứng tụ tập bên ngoài. Vợ chồng Lục Ngọc lái xe thẳng về ngôi nhà lớn của họ trong thôn.

 

Vừa bước xuống xe, họ đã bị đám đông vây kín: “Kìa, Lục Ngọc về rồi!” Ai nấy đều biết vợ chồng Lục Ngọc và Phó Cầm Duy làm ăn phát đạt.

 

Năm ngoái, họ là nhà đầu tiên trong thôn sắm tủ lạnh, vậy mà giờ đây, ngay cả xe con riêng cũng tậu được rồi, trông oai phong biết bao!