Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 442: Mua liền gần ba mươi căn nhà



 

Những căn nhà ở đây đều có diện tích khá lớn, thiết kế hợp lý, bố cục vuông vắn.

 

Sau đó, Lục Ngọc hỏi về điều cô quan tâm nhất: “Vậy, giá bán thế nào?”

 

Cô bán nhà đáp: “Căn tám mươi mét vuông của chúng tôi bán bốn nghìn tám, còn căn sáu mươi mét vuông là bốn nghìn.”

 

Lục Ngọc nghe xong, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mọi người lại thấy giá nhà quá đắt. Lương công nhân trong tỉnh tuy có cao hơn đôi chút, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn tám mươi tệ một tháng, tính ra phải vài năm trời không ăn không uống thì mới đủ tiền sắm một căn nhà như thế.

 

Trước đây, phần lớn mọi người đều được nhà nước phân nhà ở, nên cho dù có muốn mua, cũng chỉ là tốn thêm chút tiền sắm sửa mà thôi.

 

Không ngờ, họ lại mở miệng đòi đến bốn nghìn tám tệ một căn.

 

Lục Ngọc hỏi: “Những căn này thuộc quyền sở hữu tài sản cá nhân chứ?” Cô biết rõ, có những căn nhà thuộc sở hữu tập thể, quy hoạch không rõ ràng, sau này bất luận muốn sang nhượng hay cho thuê đều khá phiền phức.

 

Cô bán nhà lập tức khen: “Cô thật chuyên nghiệp, ngay cả điều này cũng biết. Đúng vậy, chỗ chúng tôi là nhà sở hữu cá nhân hoàn toàn!”

 

Lục Ngọc lại hỏi thêm: “Cho tôi hỏi cô một điều, mua nhà ở đây có được kèm hộ khẩu thành phố không?”

 

Cô bán nhà có vẻ hơi ngớ người, sau đó đáp: “Không có!” nhưng giọng lại có vẻ lấp lửng, thiếu tự tin.

 

Phó Cầm Duy nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, thấy thái độ của cô bán nhà có hơi ngượng ngập, anh lập tức xen vào xã giao đôi câu.

 

Dù sao Phó Cầm Duy cũng là một xưởng trưởng có thâm niên, bản lĩnh giao thiệp của anh ấy rất tài tình.

 

Cô bán nhà thấy không thể giấu được anh nữa, đành thật thà kể: “Ông chủ của chúng tôi vốn dĩ xin được mười suất hộ khẩu thành phố, định tổ chức rút thăm may mắn cho khách mua nhà. Nhưng nào ngờ, thông tin bị đồn thổi thành mua nhà là sẽ được tặng, khiến nhiều người đổ xô đến hỏi, cuối cùng thì kế hoạch đó phải hủy bỏ!”

 

Tổng cộng chỉ có mười suất như vậy, lấy đâu ra mà tặng cho tất cả mọi người được chứ.

 

Những ai đến tìm mua nhà phần lớn đều vì cái hộ khẩu thành phố mà tới. Vừa nghe nói không còn được tặng kèm nữa, mọi người cũng chẳng thiết tha mua bán gì.

 

Lục Ngọc hỏi: “Ở đây còn căn nào tầng ba và tầng bốn không?” Tổng cộng có năm tầng lầu, tầng ba và tầng bốn thường được coi là tầng đẹp nhất, vừa tránh được sự ồn ào bụi bặm của tầng trệt, lại không lo gặp phải những vấn đề như mưa dột, ẩm thấp...

 

Vả lại, bây giờ chưa có nhiều chiêu trò trong việc mua bán nhà cửa như sau này, muốn mua được tầng tốt thì phải chấp nhận trả thêm tiền. Nhưng bây giờ thì khác, ai đến trước thì có quyền chọn trước.

 

Cái giá bốn nghìn tám tệ đã khiến nhiều người chỉ dám đứng nhìn từ xa rồi chùn bước. Nhà bán ra chỉ lẻ tẻ được bảy tám căn, phần lớn vẫn còn bỏ trống.

 

Cô bán nhà đưa cho Lục Ngọc một danh sách. Những căn nào chưa được đánh dấu tích đều là còn trống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc biết rõ, chỉ qua một thời gian nữa thôi, đợi khi thị trường bất động sản bắt đầu sôi động, những căn nhà ở đây sẽ trở nên cực kỳ đắt giá. Chẳng nói chi đến bốn nghìn tám tệ, mà cho dù là bốn nghìn tám vạn tệ cũng chưa chắc đã mua được.

 

Gặp được món hời như thế này, cô sao có thể bỏ qua được chứ? Trong người Lục Ngọc lúc này đang có tổng cộng mười bốn vạn tệ.

 

Nhà cửa tốt, vị trí đẹp, giá cả cũng không quá tệ, chỉ mỗi tội là không được tặng kèm hộ khẩu thành phố.

 

Lục Ngọc thương lượng với cô bán nhà: “Nếu tôi mua thêm vài căn nữa, liệu có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề hộ khẩu được không?”

 

Cô bán nhà cũng có phần d.a.o động, dù sao cứ bán được nhà là có phần trăm hoa hồng không nhỏ.

 

Nhưng chuyện hộ khẩu thì là do ông chủ quyết định, cô ấy cũng chẳng thể làm gì được.

Phạm Khắc Hiếu

 

Tuy vậy, việc Lục Ngọc sẵn sàng mua thêm vài căn nữa vẫn khá hấp dẫn cô bán nhà: “Cô định mua bao nhiêu căn?”

 

Lục Ngọc khoanh chọn toàn bộ những căn hộ rộng tám mươi mét vuông ở tầng ba và tầng bốn, tổng cộng mười bốn căn. Rồi, cô nhẩm tính thêm cả những căn ở tầng hai, nâng tổng số lên hai mươi tám căn. Toàn bộ số này cũng chưa tới mười bốn vạn tệ.

 

Lục Ngọc dứt khoát: “Nếu có thể giải quyết được sổ hộ khẩu cho gia đình ba người chúng tôi, hai mươi tám căn này tôi mua tất! Tiền có thể thanh toán ngay trong hôm nay.”

 

Cô nhân viên bán nhà ngớ người ra, từng thấy khách mua nhiều căn nhưng chưa bao giờ chứng kiến ai hào sảng đến thế.

 

Tới hai mươi tám căn nhà lận!

 

Cô nhân viên bán nhà nhanh chóng nói: “Chuyện sổ hộ khẩu cứ để tôi lo!”

 

Nếu giao dịch thành công, số tiền hoa hồng cô ta nhận được có thể lên tới hơn một vạn tệ. Với mức lợi nhuận hấp dẫn như vậy, đừng nói là chuyện sổ hộ khẩu, dù có khó khăn hơn, cô ta cũng phải tìm cách xoay sở, nhờ cậy các mối quan hệ để giải quyết cho bằng được.

 

Sau đó, cô ta như một chiến sĩ xung phong, gõ cửa phòng ông chủ. Chưa đầy năm phút, ông chủ đã vội vã chạy theo ra, miệng cười tươi roi rói: “Ôi vinh hạnh quá! Hai vị nói chỉ cần giải quyết ổn thỏa sổ hộ khẩu thì sẽ mua hai mươi tám căn nhà, chuyện đó có phải thật không?”

 

Lục Ngọc khẽ gật đầu xác nhận.

 

Nghe vậy, ông chủ thở phào nhẹ nhõm: “Tuyệt quá!”

 

Vị ông chủ này quả nhiên có chút thế lực ngầm, bởi vậy mới có thể nắm trong tay khu đất vàng đắc địa đến thế. Chỉ có điều, đã gần hai tháng nay, việc bán nhà vẫn chẳng mấy thuận lợi, cửa hàng không mấy khi khai trương được giao dịch lớn nào.

 

Hôm nay gặp được khách sộp, tuyệt đối không thể để vụ làm ăn béo bở này vuột khỏi tay!