Lục Ngọc muốn xem thử ông ấy bán thứ gì, kết quả nhìn thoáng qua là thấy cổ vịt, cánh vịt, bao tử vịt, trong lòng cô mừng rỡ khôn xiết, vội hỏi: “Mấy thứ này bao nhiêu tiền ạ?”
Ông lão vừa tỉnh khỏi cơn choáng váng, đã lâu không bán được hàng, thấy có người hỏi mua thì cũng không dám báo giá cao, thăm dò nói: “Một hào rưỡi một cân, coi như hòa vốn thôi.”
Lục Ngọc thấy đồ còn khá tươi, tổng cộng ước chừng ba bốn chục cân, cô liền mua hết.
Những người xung quanh ai nấy đều tấm tắc khen cô thật tốt bụng.
Xưởng chế biến vốn chẳng dùng đến cổ vịt, bao tử vịt hay cánh vịt. Nhưng trong mắt Lục Ngọc, đây đều là những món ăn ngon, đã rất lâu rồi cô chưa được thưởng thức.
Sau đó, cô lại đi mua thêm một số gia vị, Lục Ngọc chọn loại ớt cay nhất.
Vừa hay trong kho cung tiêu xã có một loại ớt cay đến cháy lưỡi, chủ nhiệm liền mang ra. Lúc này người ta vẫn chưa gọi nó là ớt ma quỷ, chỉ biết rất nhiều người mua về rồi chê cay quá nên đòi trả lại.
Số người muốn hoàn trả quá nhiều, cung tiêu xã quyết định không bán nữa, liền cất hết vào kho.
Thấy Lục Ngọc có vẻ thích, chủ nhiệm bèn bán với giá thanh lý, hai tệ được hai mươi cân, bảo cô mua hết về nhà. Số tiền bán ra còn không đủ tiền vốn bỏ vào, vốn ban đầu mười tệ mà lỗ mất đến tám tệ. Nhưng dù sao đi nữa, chủ nhiệm vẫn thấy vui, thứ ớt này không thể để lâu, cũ quá sẽ mốc meo rồi phải vứt đi hết, có thể bán được là tốt nhất rồi.
Lục Ngọc còn muốn mua một số gia vị khác, chủ nhiệm cũng đều bán với giá vốn cho cô.
Vừa nãy cô đã dò hỏi, xung quanh đây có một cái chợ tự phát nhỏ, không ai quản lý, bình thường người tới cũng khá đông đúc.
Ở thập niên 80, chưa ai từng nếm qua món cổ vịt kho hay cánh vịt kho như sau này, đây chính là một cơ hội kinh doanh lớn.
Lục Ngọc nhanh chóng mua hết số vịt của ông lão, tính toán quay về nhà chế biến chút đồ để bán.
Nhưng mỗi ngày cứ đi bộ như thế này thì quá vất vả, nếu có một chiếc xe đạp thì hay biết mấy.
Trong cung tiêu xã có một chiếc xe đạp sườn ngang màu xanh lam, được bày ở đó vô cùng nổi bật.
Lục Ngọc đã nhìn ngắm nó không biết bao nhiêu lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiếc xe đạp này tương đương với báu vật của cung tiêu xã.
Rất nhiều người đến đây, khi nhìn thấy những mặt hàng cao cấp như máy thu thanh, hay chiếc xe đạp này đều không thể rời mắt.
Phó Cầm Duy gọi Lục Ngọc lại, có vẻ đã nhận ra cô gái thích chiếc xe đạp, anh bảo: “Tôi có một tờ phiếu xe đạp đây. Đợi tôi gom góp thêm tiền rồi mua cho em.”
Ở cái thời kỳ này, phiếu xe đạp quả thực vô cùng quý giá, có khi còn hiếm hơn cả vàng bạc. Một tờ phiếu nhỏ như thế mà anh đã có thể đổi được năm cân thịt heo, hoặc năm cân dầu đậu nành. Vậy mà anh không màng, cứ cất kỹ trong người, chỉ tiếc là tiền mua xe đạp vẫn còn thiếu thốn.
Lục Ngọc ngập ngừng: “Một chiếc xe đạp thì phải bao nhiêu tiền hở anh?”
Hôm nay cô đã tiêu khá nhiều, trong túi giờ còn hơn chín mươi tệ. Cô nhẩm tính, một chiếc xe đạp có thể chạy được tám, mười năm, đúng là một khoản đầu tư đáng giá.
Phó Cầm Duy đáp: “Ba trăm tệ.”
Lục Ngọc giật mình sửng sốt với cái giá đó. Cô nhớ rõ, hai mươi năm nữa, khi kinh tế đã phát triển nhanh như vũ bão, một chiếc xe đạp tốt cũng chỉ có giá hơn hai trăm tệ mà thôi.
Ở thập niên 80 này, đồng tiền dù đáng giá là thế, cớ sao một chiếc xe đạp lại đắt đỏ đến vậy?
Thế nhưng rất nhanh, Lục Ngọc cũng hiểu ra. Xe đạp khan hiếm, cộng thêm kỹ thuật sản xuất ở thời này còn thô sơ, nhiều linh kiện cần thợ thủ công lành nghề gia công tỉ mỉ. Mua được một chiếc hoàn chỉnh thế này thì cả nhà đều có thể dùng được, đâu lo không bán chạy.
Ở thôn Đại Vũ của họ, hơn một trăm hộ dân mà chỉ có chưa đến năm nhà sở hữu một chiếc xe đạp.
Điều này giống hệt như sau này nhà nhà có xe hơi riêng. Chẳng trách dù giá cao chót vót mà vẫn có biết bao người chen chân sắm bằng được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Ngọc thoáng chút nản lòng, cô còn thiếu quá nhiều tiền.
Sau khi thành vợ thành chồng, Lục Ngọc mới hay biết mỗi tháng Phó Cầm Duy chỉ giữ lại năm tệ tiêu vặt, còn lại mười lăm tệ đều đưa cho mẹ. Năm tệ ấy đã là một khoản khá lớn. Cũng chính vì thế mà anh chị dâu anh mới không dám lên tiếng khi Lục Ngọc không ra đồng làm việc. Bằng không, chỉ dựa vào sự bao bọc của anh chị dâu thì họ đã sớm ra mặt bất mãn rồi.
Lục Ngọc thầm nghĩ, xem ra chuyện kiếm tiền vẫn phải do cô tự mình gánh vác.
Cô bàn bạc với Phó Cầm Duy: “Hay là thế này, tôi làm chút đồ thủ công mang ra chợ bán. Anh giúp tôi đẩy xe chở hàng nhé. Khi nào kiếm được tiền, tôi sẽ mua kem que mời anh.”
Phạm Khắc Hiếu