Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 471: Giảng Bài Cho Con Trai



 

Vừa nhắc đến chuyện ăn cơm, như thể có phép màu, vô số món gà, vịt, cá, thịt thơm ngon liền được dọn ra.

 

Phó Cầm Duy nhìn bàn ăn thịnh soạn, cảm thán: “Vẫn là đồ ăn ở nhà mẹ nấu là ngon nhất!”

 

Cả nhà vừa ăn vừa uống, thấy Phó Cầm Duy về, ai nấy đều hưng phấn chẳng muốn ngủ. Dù sao thì ngày Tết rảnh rỗi, ngồi cùng nhau tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới biển cũng thật thú vị biết bao.

 

Ăn cơm xong, Lục Ngọc vừa định đi rửa bát thì bị cả nhà ngăn lại ngay! Các chị dâu nhanh nhẹn giành lấy việc rửa chén.

 

Lục Ngọc mang về vô số quà cáp cho cả nhà.

 

Chị ba Phó tròn mắt: “Sao lại mua nhiều đồ thế này!”

 

Năm nay, các tiệm ma lạt thang của họ cũng ăn nên làm ra. Nhớ lại trước đây toàn nhận quà của Lục Ngọc, nên lần này, mọi người không ai bảo ai, đều âm thầm chuẩn bị những món quà thật ý nghĩa và giá trị!

 

Vừa lấy quà ra, ai nấy đều bật cười khúc khích.

 

Mọi người đều mua vàng: nào là khóa bình an vàng, vòng tay vàng, rồi cả bàn tính vàng nữa!

 

Tất cả đều dành cho Phó Tích Niên, được đeo chi chít lên cổ thằng bé, trông vừa khôi hài vừa đáng yêu hết mức.

 

Mọi người ở lại đây cụng ly đến tận khuya, phải đến ba giờ sáng mới dần giải tán.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy nằm trên chiếc giường quen thuộc. Giữa không gian ấm cúng này, cả hai cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.

 

Đúng ra là nên vui mừng khôn xiết khi về nhà, nhưng có lẽ vì quá phấn khích, họ lại chẳng thể nào chợp mắt được.

 

Phó Cầm Duy nhẹ nhàng nói: “Sau này, anh nhất định sẽ xây cho em một căn nhà thoải mái, ấm cúng y như nhà mình bây giờ!” Anh nhớ lại trước đây đã định giữ lại vài căn hộ để ở, nhưng lại quên dặn dò, nên bên phía sở bán nhà đã bán sạch sẽ không còn căn nào.

 

Thôi thì cũng đành vậy.

 

Lục Ngọc mỉm cười, tựa đầu vào vai anh: “Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, sống ở đâu cũng là nhà thôi anh à.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Về thôn, Phó Cầm Duy bận rộn không ngừng, hết đi thăm nom họ hàng thân thích lại đi tảo mộ tổ tiên một lượt.

 

Đúng lúc này, anh cũng nhân tiện sửa sang lại phần mộ tổ tiên.

 

Giờ đây anh đã trở thành một nhân vật có tiếng tăm trong thôn, ngày nào cũng có không ít người tìm đến.

 

Thế nhưng sáng nay, vừa tờ mờ đã có người tìm Phó Cầm Duy, rủ anh đi ăn há cảo thịt lừa, nhưng anh từ chối.

 

Phó Tích Niên vừa định rủ bạn ra ngoài chơi, liền bị anh gọi lại: “Tích Niên, con lại đây, chúng ta cùng làm bài tập nào!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thằng bé lập tức ngớ người ra, lắp bắp hỏi: “Hả...?”

 

Phó Cầm Duy nhìn con trai, giọng điệu nghiêm túc: “Hôm qua ba đã xem qua bảng thành tích của con rồi đấy.”

 

Phó Tích Niên nghe xong thì có chút căng thẳng, thằng bé biết hồi cha đi học luôn đứng đầu bảng. Nhưng sau này đến lượt cậu đi học, thành tích chỉ ở mức trung bình, một trời một vực so với cha mình. Cậu chỉ đành rũ vai đến ngồi học cùng cha.

 

Trước đây, khi Phó Cầm Duy còn đi học, lớp hai đã giải được đề lớp sáu rồi, anh không hiểu sao những kiến thức đơn giản như vậy mà con trai lại không nắm được. Rõ ràng thằng bé cũng thông minh lanh lợi lắm chứ.

 

Lục Ngọc bên cạnh khẽ căng thẳng, cô vẫn chưa nói với Phó Cầm Duy chuyện con trai theo học trường thể thao.

 

Lục Ngọc nhẹ nhàng nói: “Để mấy hôm nữa hẵng học đi anh, hôm nay cứ để con thư giãn một chút.”

 

Phó Cầm Duy lại nghiêm giọng: “Chơi mấy ngày đủ rồi, cũng nên lấy lại tinh thần tập trung vào học hành chứ! Lại đây làm bài đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi cha.”

 

Lục Ngọc nhìn Phó Tích Niên, dù muốn giúp nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

 

Phó Tích Niên lí nhí nói: “Nhưng… con đã hẹn với mấy đứa bạn là sẽ ra ngoài chơi rồi.”

 

Phó Cầm Duy lạnh giọng: “Lại đây ngay, đừng để cha phải nói lần thứ hai.”

 

Phó Tích Niên sợ hãi gật đầu một tiếng, cúi gằm mặt, rụt rè đi tới lấy bài tập ra. Thằng bé ngồi bên cạnh làm bài, còn cha thì ngồi kế bên giám sát.

 

Mới đầu, Phó Cầm Duy vẫn còn rất kiên nhẫn, tận tình giảng giải cho con, thằng bé cũng ngoan ngoãn lắng nghe.

 

Nhưng đến khi bắt tay vào làm, Phó Tích Niên lại hoàn toàn bí. Lần đầu không sao, đến lần thứ hai, Phó Cầm Duy vẫn cố nhịn.

 

Đợi tới lần thứ ba mà con trai còn không hiểu, anh không tài nào nhịn nổi nữa, bực bội gắt lên: “Vì sao? Rõ ràng là những kiến thức cơ bản như vậy mà!”

 

Phó Tích Niên nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cha thì càng thêm căng thẳng.

 

Thấy Lục Ngọc mang đĩa trái cây đã rửa sạch sẽ tới, Phó Tích Niên liền nhanh chóng trốn ra sau lưng mẹ, phụng phịu nói: “Con không muốn làm bài tập nữa.”

 

Lời này hoàn toàn chọc tức Phó Cầm Duy: “Con chỉ được cái ỷ lại vào sự nuông chiều của mọi người mà không chịu học hành gì sao? Lại đây ngay!”

 

Lục Ngọc muốn khuyên, nhưng thấy Phó Cầm Duy đang thực sự nổi nóng, chỉ đành vỗ vai con trai: “Tích Niên à, cố gắng làm xong bài đi rồi con sẽ được đi chơi nhé.”

 

Thế là suốt một buổi sáng, Phó Tích Niên bị cha kèm làm bài tập. Ban đầu, Phó Cầm Duy vẫn còn giữ được sự ôn hòa, nhưng dần dần, giọng anh càng lúc càng lớn hơn.

 

Hai cha con này, một người bốc hỏa ngùn ngụt, một người thì thấp thỏm lo âu.

 

Tiêu Thái Liên mang con ngỗng đã làm thịt sạch sẽ từ bên ngoài vào cho họ, Lục Ngọc nghe thấy tiếng liền đi ra.