Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 477: Kỷ niệm 10 năm ngày cưới



 

Phó Tích Niên sinh ra ở quê, từ nhỏ đã quen chơi cùng những anh lớn trong thôn.

 

Học sinh ở trường cũ hầu hết chú trọng việc học nên ít chơi với cậu. Ngược lại, đến trường thể thao, được cùng huấn luyện, cùng đùa giỡn, lại mang lại cho cậu cảm giác gần gũi như ở nông thôn.

 

Phó Tích Niên rất thích huấn luyện cùng họ, cậu bé nhỏ tuổi nhưng luôn tràn trề sức lực.

 

Cậu cũng không bỏ bê các môn văn hóa, tuy chỉ ở mức trung bình nhưng trong lớp có sáu mươi người, cậu vẫn xếp được khoảng hai mươi mấy, như vậy cũng khá tốt rồi.

 

Sau khi chia tay con trai, Lục Ngọc về nhà thay một chiếc váy đen sang trọng và đeo một chuỗi ngọc trai tinh tế, toàn bộ đều được mua từ Hồng Kông.

 

Hồng Kông quả thực là một kinh đô thời trang, với rất nhiều cửa hàng do các minh tinh điện ảnh sở hữu, bày bán những trang phục được tuyển chọn từ khắp nơi trên thế giới.

 

Mỗi lần đến những cửa hàng như thế này, cô đều có thể tha hồ ngắm nghía và mua sắm hàng giờ, luôn tìm thấy những kiểu dáng ưng ý.

 

Chiếc váy đen này, được mô phỏng theo trang phục riêng của một minh tinh Hollywood, khi mặc vào khiến cô trông vừa cao quý lại vô cùng trang nhã. Cộng thêm chuỗi ngọc trai lấp lánh và mái tóc bới cao, cô càng trở nên vô cùng xinh đẹp và cuốn hút.

 

Phó Cầm Duy rất thích nhìn cô mặc váy, mỗi lần ánh mắt anh đều rực lên vẻ say đắm, như một con sói đói khát lâu ngày.

 

Lục Ngọc cũng thích nhìn anh vì mình mà mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, trở nên đầy hoang dại và đam mê.

 

Lục Ngọc thay đồ xong xuôi, liền gọi một chiếc taxi đến nhà hàng đã hẹn. Vừa đến nơi, một nhân viên phục vụ lịch sự đã dẫn cô đến phòng riêng đã đặt trước.

 

Khi Lục Ngọc bước vào, Phó Cầm Duy đã đợi sẵn ở đó.

 

Anh mặc một bộ vest đen lịch lãm, thẳng thớm không một nếp nhăn, bên trong là chiếc sơ mi trắng tinh khôi, cổ thắt cà vạt được chọn lựa tinh tế. Vẻ ngoài lịch lãm và điển trai ấy khiến nhịp tim Lục Ngọc đập loạn xạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thấy cô, anh như làm ảo thuật, rút ra một bó hoa hồng đỏ thắm, dịu dàng nói: "Tặng em."

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc mỉm cười: "Cảm ơn anh!" Cô nhận lấy, đưa lên mũi ngửi nhẹ, hương hoa thoang thoảng thật dễ chịu.

 

Phó Cầm Duy sau đó còn lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở ra. Bên trong là một sợi dây chuyền đính viên kim cương 5 carat lấp lánh.

 

Viên kim cương 5 carat này được cắt gọt vô cùng tinh xảo, là món anh mua từ một sàn đấu giá uy tín, mỗi một mặt cắt đều phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

 

Thực ra, Lục Ngọc không quá quan tâm đến những món vật chất đắt đỏ như thế này, nhưng mỗi lần thấy anh dày công chuẩn bị món quà, cô lại không khỏi cảm động và rung động trước tấm lòng của anh.

 

Cô hơi khó hiểu, bởi vì anh không chỉ đặc biệt đặt một nhà hàng sang trọng, mà còn tặng cô rất nhiều quà như thế. "Sao hôm nay anh lại tặng em nhiều đồ vậy?"

 

Phó Cầm Duy dịu dàng đáp, khóe môi khẽ cong lên: "Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng ta đấy, vợ yêu."

 

Lục Ngọc sững sờ trong giây lát, mười năm rồi ư? Thời gian trôi nhanh đến vậy sao? Đứa con trai bé bỏng của họ giờ đã học lớp hai rồi cơ mà. Thế nhưng, dòng thời gian dường như đặc biệt ưu ái cặp vợ chồng này. Cả hai vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung, thanh lịch, cộng thêm sự quấn quýt không rời của Phó Cầm Duy mỗi ngày, khiến tình yêu của họ luôn nồng nàn như thuở mới yêu. Họ cứ thế đắm chìm trong hạnh phúc, hoàn toàn quên bẵng đi sự bào mòn của thời gian.

 

Lục Ngọc, cứ mỗi lần có dịp ghé Hồng Kông, đều không quên mua tặng anh những món đồ hiệu tinh tế như cà vạt, áo sơ mi cao cấp và khuy măng sét độc đáo. Kỷ niệm mười năm ngày cưới, quả thực mang một ý nghĩa đặc biệt sâu sắc. Hai người cùng nhau mở một chai vang đỏ thượng hạng. Trang phục của cả hai, dù không hề hẹn trước, lại hài hòa đến bất ngờ, hệt như một cặp đồ đôi được chọn lựa tỉ mỉ, toát lên vẻ sang trọng và đồng điệu.

 

Lục Ngọc say mê vẻ ngoài nho nhã nhưng ẩn chứa sự "hư hỏng" đầy mê hoặc của anh. Còn Phó Cầm Duy thì đắm chìm trong nét thanh lịch, tôn quý của cô, nhưng càng thích thú hơn khi nhìn thấy cô không thể không đầu hàng trước những "thế công" của mình. Vết ửng hồng e ấp trên gương mặt cô chính là nguồn khát vọng vô tận đối với anh. Mặc dù đang dùng bữa, nhưng cả hai đều ngầm hiểu, đây chỉ là món khai vị cho một đêm dài lãng mạn, và mục đích cuối cùng của họ chính là đối phương.

 

Mười năm hôn nhân, từ hai bàn tay trắng, họ đã vươn lên đỉnh cao: một người trở thành "đại gia" quyền lực nhất Thâm Quyến, còn người kia là nữ hoàng của chuỗi ẩm thực danh tiếng. Giờ đây, Lục Ngọc đã sở hữu một chuỗi nhà hàng mỹ thực đồ sộ, tất cả đều được cô nghiên cứu và vận hành vô cùng tỉ mỉ, nên công việc kinh doanh lúc nào cũng cực kỳ phát đạt. Cô thậm chí không cần đích thân đến làm việc, mỗi năm vẫn có thể thu về một khoản lợi nhuận khổng lồ. Thuở ban đầu khi mới đến với nhau, họ chưa từng dám mơ về một cuộc sống đủ đầy và viên mãn đến nhường này.

 

Đêm ấy, họ quấn quýt không rời, những phút giây mặn nồng dường như kéo dài bất tận. Lục Ngọc rõ ràng cảm nhận được, kể từ chuyến đi Hồng Kông trở về, Phó Cầm Duy dường như càng thêm si mê và quấn quýt cô hơn bao giờ hết.