Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 64: Buôn Bán Có Chút Tiếng Tăm



 

Hai người không đi nhờ xe của Lục Ngọc được, đành phải bắt xe buýt. Anh phụ xe buýt đúng là bậc thầy nhét người, chiếc xe không lớn nhưng đã chật cứng như nêm, chẳng còn chỗ nào mà ngồi.

 

Xe còn chưa lăn bánh, mùi mồ hôi đã nồng nặc cả khoang xe, Lục Kiều ngửi thấy mà muốn buồn nôn.

 

Đợi xe chòng chành chạy đi, sắc mặt Lục Kiều cũng tím tái, càng thêm khó chịu trong người.

 



 

Lục Ngọc ngồi trên xe ba bánh, đầu đội chiếc mũ rơm Phó Cầm Duy tặng, chẳng ngại trời nắng chang chang.

 

Đến cung tiêu xã, Phó Cầm Duy giúp cô dựng sạp. Anh đẩy xe ba bánh ra sân sau khóa cẩn thận.

 

Lục Ngọc vừa đứng vững đã nghe thấy mấy chủ sạp xung quanh xúm lại nói: "Sao hôm qua cô không ra đây vậy? Nhiều người đến tìm cô lắm đấy, chỉ mong được ăn một miếng."

 

Lục Ngọc vừa sắp xếp hàng vừa đáp: "Món cổ vịt này đâu phải lúc nào cũng mua được nguyên liệu ngon. Có thì tôi làm một ít, không có thì thôi ạ."

 

Các chủ sạp lân cận cũng tò mò muốn mua một chút về nếm thử, học hỏi xem vì sao Lục Ngọc mới bày sạp có một hôm mà khách đã đông nghịt tìm tới.

 

Khi Lục Ngọc bày hàng lên sạp, mở nắp nồi ra, mùi thơm nức mũi bay tỏa khắp nơi. Chẳng mấy chốc đã có khách chủ động tìm đến.

 

Khách quen sốt ruột hỏi: "Sao hôm qua cô không bán hàng?"

 

"Món này nhà cô kho kiểu gì mà, mới đầu ăn cay xé lưỡi, vậy mà càng ăn lại càng ghiền!" Người khách xuýt xoa, đôi môi đã sưng đỏ vì cay.

 

"Lấy cho tôi ba cái cổ vịt."

 

"Cho tôi hai cổ vịt, hai cánh vịt. À mà đúng rồi, ngày mai cô có bán nữa không?"

 

Bây giờ mà có một cái cổ vịt nóng hổi để cầm gặm thì sung sướng phải biết. Từng thớ thịt trên mỗi khớp xương đều được gặm sạch bóng, thật thỏa mãn biết bao.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc vừa trả lời khách, vừa không quên dặn dò: "Anh yên tâm, tôi chọn cái lớn nhất cho anh rồi."

 

Cô còn nói thêm: "Ngày mai có bán hay không thì còn chưa chắc."

 

Vừa nghe cô nói vậy, những người ban đầu chỉ định mua một cái cổ vịt cho đỡ thèm đều cắn răng mua hẳn hai cái. Ăn một lần cho đã thèm là tốt nhất, đỡ cho ngày nào cũng thấp thỏm mong mỏi miếng ăn này!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc thoăn thoắt bỏ hàng vào túi cho họ, rồi lưu loát thu tiền.

 

Rất nhanh, khi cậu con trai của vị lãnh đạo nọ tìm đến, trên sạp chỉ còn lại vỏn vẹn mười mấy cái cổ vịt và hai cái cánh vịt nhỏ nhất.

 

"Gói hết lại cho tôi đi."

 

Gia đình cậu ta có điều kiện, cá thịt ăn chẳng thiếu thứ gì. Nhưng món vịt kho này lại khiến người ta nghiện hơn cả cá thịt thông thường.

 

Lục Ngọc cũng rất có khiếu làm ăn, liền nói: "Cổ vịt thì tôi thu tiền như bình thường, còn hai cái cánh vịt này coi như tôi biếu anh."

 

Điều đó khiến cậu con trai của vị lãnh đạo nọ rất đỗi vui mừng. Cha mẹ anh ta đều là cán bộ công chức, gia cảnh khá giả, có vài người thích chơi cùng cậu ta cốt chỉ để cậu chi tiêu thoáng tay hơn.

 

Ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng Lý Dục Tài không hề thích điều ấy. Thấy Lục Ngọc làm ăn lại rôm rả như vậy, cậu nói: "Tôi về sẽ quảng bá giúp cô, đến lúc đó để người trong khu tập thể cán bộ công chức của chúng tôi đều tới mua cho."

 

Cô cười đáp: "Vậy thì tốt quá ạ!"

 

Đợi đến khi đám bạn của Lý Dục Tài chạy tới, Lục Ngọc đã dọn sạp từ lâu, chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng vấn vít trong không khí, càng khiến người ta thấy thèm.

 

Lục Ngọc bán hết hàng, quay về phòng làm việc ở cung tiêu xã. Phó Cầm Duy kinh ngạc nhìn cô: "Nhanh vậy ư?"

 

Lục Ngọc hất cằm, có chút tự mãn: "Đương nhiên rồi, tôi là ai chứ?"

 

Phó Cầm Duy từ nhỏ đã được giáo dục phải khiêm tốn, đây là lần đầu tiên anh gặp một người thích vểnh đuôi khoe khoang như vậy. Thế nhưng, sự kiêu ngạo này không khiến anh chán ghét, ngược lại còn có chút hấp dẫn anh.

 

Lục Ngọc thức dậy quá sớm, lúc này tùy tiện tìm một chỗ trống, nằm bò trên bàn rồi thiếp đi. Chẳng mấy chốc, tiếng hô hấp của cô đã đều đều, bình ổn.

 

Chị Hồng – nhân viên bán hàng lâu năm vào báo cáo về số hàng tồn kho bị lỗi, nói: "Lô vải trong kho lúc nhập hàng không được kiểm tra kỹ, phần nhuộm màu phía trên bị lỗi rồi."

 

Phó Cầm Duy "ừm" một tiếng.

 

Chị Hồng đưa tấm vải cho anh xem. Khách hàng của cung tiêu xã họ đều là dân thường, nếu mua phải hàng có vấn đề về nhà, chắc chắn sẽ quay lại làm khó, gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của cung tiêu xã. Thà xử lý những thứ này sớm còn hơn.

 

Phó Cầm Duy nói: "Tôi đã đăng ký xong rồi, lát nữa sẽ báo cáo chủ nhiệm một tiếng. Tổng cộng là bao nhiêu?"

 

"Ba trăm mét vải, vốn dĩ bán một tệ năm hào một thước, bây giờ chỉ có thể bán năm hào thôi. Mà chất vải này là vải sợi bông chính hiệu đấy."