Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 72: Đợi Chị, Chị Ngồi Xe Của Các Em



 

Lửa giận trong lòng Lục Kiều lập tức bùng lên: "Thế này thì bảo con bán thế nào nữa đây?" Đúng là quá bủn xỉn!

 

Bà nội Lục dửng dưng nói: "Vậy thì mày đừng bán nữa, cứ ở nhà đi."

 

Lục Kiều tức đến mức muốn đánh nhau với bà ta, nhưng đúng lúc đó, chiếc xe đạp ba bánh của Lục Ngọc ở phía xa cũng bắt đầu xuất phát. Cô ta chẳng thèm bận tâm nữa, vội vàng cầm năm cuộn rau cuộn đuổi theo.

 

Buổi sáng, bầu không khí giữa Phó Cầm Duy và Lục Ngọc cũng rất kỳ quặc. Nguyên nhân là khi cô thức dậy, bỗng phát hiện mình và Phó Cầm Duy đang ôm nhau ngủ, khoảng cách gần đến lạ thường.

 

Hai người đã lớn, bỗng thấy thật ngượng ngùng.

 

Buổi sáng hai người đều không nói lời nào, cứ thế trầm mặc đi đến cung tiêu xã.

 

Chẳng mấy chốc đã bị Lục Kiều đuổi kịp. Cô ta cất giọng rất hùng hồn: "Đợi chị với, chị ngồi xe của các em!" Như thể những mâu thuẫn trước đây chưa từng xảy ra.

 

Có đôi lúc Lục Ngọc cũng phải ngưỡng mộ cái sự mặt dày này của cô ta.

 

Nhưng Lục Ngọc sẽ không dễ dàng bỏ qua, cô nói: "Không được đâu, xe hết chỗ rồi."

 

Lục Kiều ném ánh nhìn đáng thương về phía Phó Cầm Duy. Cô ta và Phó Cầm Duy cũng có chút duyên phận, đáng lẽ anh phải nể mặt cô ta một chút chứ.

 

Kết quả là Phó Cầm Duy hoàn toàn không thèm để ý đến lời đề nghị của cô ta, cứ thế lướt qua, bỏ lại một mình cô ta.

 

Lục Kiều tức giận đứng đó mắng chửi không ngừng.

 

Một mình cô ta phải đi bộ tới cung tiêu xã, chân mỏi nhừ, cả người ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng chật vật.

 

Lục Ngọc đã có một lượng lớn mối quen, đặc biệt là những người mấy lần trước đến đây đều không mua được hàng. Thấy cô bày sạp, họ vội vàng tới mua.

 

Cổ vịt ở chỗ cô vừa được nhiều lại vừa hời, mua năm cái còn được tặng thêm một cái. Lại có rất nhiều người hùn tiền mua chung tại chỗ.

 

Chỉ bỏ số tiền của hai cái rưỡi mà mua được ba cái.

 

Đầu vịt và lòng vịt là hàng mới, bán không chạy bằng cánh vịt và cổ vịt.

 

Lục Ngọc rất biết cách làm ăn, đến cung tiêu xã mua một con d.a.o nhỏ mới tinh. Nếu có ai tò mò về lòng vịt, cô sẽ cắt một miếng nhỏ mời khách nếm thử.

 

Lòng vịt ăn vào dai dai đàn hồi, hơn nữa cực kỳ thấm vị. Nuốt xuống rồi chỉ muốn có ngay chén rượu đế để nhấp vào, càng thêm sảng khoái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Lòng vịt bán thế nào?" Có khách hỏi.

 

Lục Ngọc khẽ cười đáp: “Hai hào một bó nhỏ.” Khúc lòng vịt này chừng một lạng, thái ra vừa vặn một đĩa bé, đủ cho một người ăn. Nếu hai người thì e không đủ.

 

Thứ lòng vịt này vốn chẳng đắt đỏ là bao, có điều công đoạn làm sạch, chế biến lại quá đỗi cầu kỳ, rườm rà.

 

“Cho tôi xin một bó!”

 

Một người mở hàng, những người khác cũng thi nhau mua theo.

 

Mấy chủ sạp bên cạnh nhìn cảnh tượng ấy mà ngẩn cả người. Thường ngày, những vị khách quen này, một hào cũng tính toán chi li, hận không thể bẻ ra làm mấy mảnh mà mặc cả. Trả giá xong còn cố xin thêm chút rau thơm hay nước tỏi. Dù sao cũng không ai muốn chịu thiệt.

 

Vậy mà giờ đây, khi mua hàng của Lục Ngọc, ai nấy đều hào phóng lạ thường. Có người mua xong vội vàng gói lại, mang về nhà nhâm nhi cùng chén rượu; lại có người chẳng đợi được, tìm một góc khuất nào đó ngồi xổm xuống, bắt đầu say sưa gặm nhấm. Nhìn họ ăn mà mấy chủ sạp bán hàng kế bên cứ thế nuốt nước bọt, thèm thuồng.

 

Mùi vịt om của Lục Ngọc đúng là có sức quyến rũ lạ kỳ, chỉ cần nếm qua một lần là chẳng thể nào quên được.

 

Lục Kiều cũng bày sạp bên cạnh, mời chào mấy món rau cuộn.

 

Tổng cộng chỉ có vỏn vẹn năm cuộn rau. Mấy người chủ sạp xung quanh nhìn thấy mà bật cười thành tiếng. Ai đời lại bủn xỉn đến thế, mang có chút đồ mọn ra chợ bán?

 

Cô ta cũng chẳng có sạp hàng chính thống, chỉ ôm theo mỗi một hộp cơm.

 

Xung quanh đây toàn là khách quen, chẳng ai thèm rao hàng lớn tiếng.

 

Thế nhưng, chỉ nghe Lục Kiều ở bên cạnh rao toáng lên, chẳng chút bối rối, còn ngang nhiên vẫy gọi cả những khách đang đứng mua đồ của Lục Ngọc.

 

Một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi như cô ta mà làm vậy, ai nấy đều ngại ngùng chẳng muốn ghé mua.

 

Lục Kiều ôm cái bụng đói meo đi ra ngoài. Lúc này, cô ta cũng đang đói rã ruột, đôi chân phồng rộp đau nhói. Giữa trưa nắng gay gắt như thiêu như đốt này, chẳng mấy chốc đã sắp đen sạm, chảy mỡ ra đến nơi.

Phạm Khắc Hiếu

 

Nhìn Lục Ngọc đầu đội chiếc mũ cỏ, oán khí trong lòng cô ta cứ thế bốc ngùn ngụt, không biết trút vào ai!

 

Cô ta đành lủi sang một bên, cầm mấy cuộn rau của mình tự gặm nhấm.

 

Lục Kiều cũng biết nấu ăn, những món bình thường cô ta làm khá ổn. Nhưng món rau cuộn tạp lương này thì quả thực khó nuốt vô cùng, vừa khô khốc, vừa nghẹn ứ, lại còn thô ráp nữa. Hồi ở nhà, bà nội cô ta canh chừng mọi thứ rất kỹ, nên cô ta chẳng dám bỏ chút dầu mỡ nào vào.