Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 88: Chồn Chúc Tết Gà



 

Tiết Thắng Lợi nghe lời chú sáu nói, giống như cũng được tiếp thêm sức lực.

 

Chú sáu Tiết nói: “Đi thôi!” Ông vừa cất bước, dân làng xung quanh cũng lũ lượt đi theo. Một mặt là sức mạnh của tông tộc, theo thói quen hễ có chuyện thì cả làng cùng ra mặt; mặt khác cũng là tò mò, đều muốn xem bên nhà gái của Lục Bình sẽ nói gì đây.

 

Họ vừa đứng dậy đã có hơn hai mươi người, hiên ngang tiến bước, tạo thành một thế trận áp đảo chưa từng có.

 

Ngoài làng, những người trên xe máy kéo đều dõi mắt nhìn về phía ấy. Thấy dân làng Tiết Gia cùng nhau kéo đến gần, những người đang đứng dưới đất lòng dâng lên mấy phần phẫn uất.

 

“Mẹ nó, cái này là đang thị uy vũ lực đó!”

 

“Chẳng trách có thể nuôi ra cái thứ súc sinh như thế, cái thôn này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”

 

Trưởng thôn Bạch trên xe máy kéo còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo, vội vàng kéo một người lại để hỏi cặn kẽ.

 

Dân làng Đại Vũ xúm lại nói chuyện với trưởng thôn Bạch. Hơn hai mươi chàng trai ở thôn nhà chồng của chị hai nhà họ Lục nghe xong cũng tức giận theo, "Thứ chó má gì!"

 

 

 

Trưởng thôn Bạch không khỏi ngạc nhiên. Ông Vương xưa nay vốn chẳng phải hạng người hay dính vào chuyện bao đồng, vậy mà lần này lại dẫn theo đông người như vậy. Trưởng thôn Bạch thầm bội phục, đàn ông thì phải có chút huyết khí như thế chứ, ông quả nhiên đã có cái nhìn khác về ông Vương.

 

Nhìn thấy người của thôn Tiết Gia đang bao vây mấy người của mình, trong lòng trưởng thôn Bạch không khỏi lo lắng. Ông linh tính mách bảo phe trưởng thôn Vương thế nào cũng chịu thiệt thòi.

 

“Trưởng thôn đã dặn dò các ông thế nào?” Ông ta vẫn luôn ngồi phía trước lái xe, những lời người phía sau thương lượng ông đều không nghe thấy lấy một câu.

 

Người của thôn Đại Vũ đáp: “Trưởng thôn nói, khi nào cần chúng tôi ra tay thì sẽ gọi, còn bây giờ ông ấy sẽ nói chuyện trước.”

 

Tuy nói vậy, nhưng tất cả mọi người đều dán mắt về phía đó, một khi giao tranh nổ ra, mặc kệ trưởng thôn có gọi hay không, họ đều sẽ xông lên.

 

Định lật cả trời sao!

 

Trong lúc giằng co với dân làng Tiết Gia Thôn, cha Lục liền nhìn thấy Tiết Thắng Lợi đang lấm lét trốn trong đám người, tức giận không thể tả. Người đàn ông vốn hiền lành, cả đời chưa từng lớn tiếng, giờ đây thân thể đã run lẩy bẩy, gằn giọng: “Mày lấy cái cớ gì để hại người chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiết Thắng Lợi vừa nghe thấy thế liền giận dữ, giống như gà trống xù lông nói: “Lão già ông đừng có nói bậy bạ! Tôi không có hại người. Đây không phải là ngậm m.á.u phun người sao?”

 

Mẹ Lục cũng tức đến điên người: “Người ta đã bị mày đánh nhập viện chưa biết sống c.h.ế.t ra sao, mày còn dám nói không phải hại người à? Cái đồ súc sinh!”

 

Tiết Thắng Lợi cãi lại: “Đó là cô ta vô dụng, tôi chưa đánh được mấy cái, cô ta đã ngã rồi. Vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi vã, giận hờn, các người tới đây làm gì, định vu oan cho tôi sao?”

 

Trưởng thôn Vương vốn là người biết giảng đạo lý, nghe vậy cũng có chút nổi nóng.

 

Lục Ngọc lên tiếng: “Anh ta có còn tính là người không vậy? Đánh chị tôi xong, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Cháu gái bị anh ngược đãi đến suy dinh dưỡng, đó là hai sinh mạng đấy!”

 

Tiết Thắng Lợi nhìn Lục Ngọc, giọng điệu trở nên cợt nhả, thô lỗ: “Ấy dô, chúng ta nói chuyện có liên quan gì tới cô em này. Sao nào, nhà các em không có con trai à, phụ nữ cũng có thể lên tiếng được sao!”

 

Trưởng thôn Vương nghiêm giọng: “Tôi là trưởng thôn, tôi muốn gặp trưởng thôn của các anh.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Tiết Thắng Lợi vốn dĩ còn có chút e dè, nhưng thấy bên họ chỉ có vài người, anh ta đã sớm quên mất hai chữ “sợ hãi” viết thế nào, liền nói: “Mấy người nghĩ mình là ai chứ? Trưởng thôn của chúng tôi trăm công nghìn việc, không có thì giờ tiếp mấy người.”

 

Chú sáu Tiết đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Thắng Lợi à, cậu đánh người là cậu sai. Mau xin lỗi cha mẹ vợ cậu đi.”

 

Lục Ngọc thấy người của thôn bên kia đều đang ba phải, liền nói: “Không cần, giả vờ giả vịt làm gì. Chồn chúc tết gà làm gì có ý tốt.”

 

Vừa dứt lời, người của thôn Tiết Gia đều không kiềm chế được, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

 

Sắc mặt Tiết Thắng Lợi cũng méo mó đi, anh ta nói: “Đừng có lớn tiếng với tao, có tin tao tát mày không?” Nói rồi, anh ta còn dùng tay chỉ thẳng vào Lục Ngọc.

 

Ngay lập tức, cánh tay của Tiết Thắng Lợi bị vặn một cái, anh ta kêu thảm một tiếng. Chân của Phó Cầm Duy giẫm mạnh lên lưng anh ta.

 

Chú sáu Tiết lập tức biến sắc: “Cậu muốn đánh người sao?”

 

Phó Cầm Duy lúc nãy vẫn ngồi trên xe, nhưng anh thực sự không yên tâm để Lục Ngọc một mình đối mặt với đám người của thôn Tiết Gia. Anh tự mình xuống xe đi tới, vừa hay nhìn thấy tên súc sinh Tiết Thắng Lợi này dùng ngón tay chỉ Lục Ngọc.