Mọi người đều khựng lại, không ai dám tiến tới gần bà lão đang điên loạn này nữa. Bà lão tưởng mình đã thắng thế, liền tràn đầy oán hận xông thẳng về phía Lục Ngọc. Tất cả đều là do cô ta mà bà ta mới bị bắt, ngay cả đám đàn ông cao to cũng không khống chế được bà ta. Lúc này trong mắt bà ta lóe lên ác ý, chỉ muốn cào nát mặt Lục Ngọc.
Nhưng Phó Cầm Duy đứng ngay cạnh bên, lập tức bắt lấy bàn tay lấm lem bùn đất của bà ta. Bà ta bị giữ lại, vẫn muốn cắn anh, liền bị một viên cảnh sát từ phía sau đánh nhẹ một cái. Bà lão bị đánh liền buông lỏng tay, sau đó ngồi phịch xuống đất bắt đầu giở trò ăn vạ: “Ôi chao, tôi không sống nổi nữa rồi! Đồng chí cảnh sát đánh người rồi!”
Phạm Khắc Hiếu
Các viên cảnh sát già khác đều đang ở bên ngoài học tập. Chỉ còn lại hai cảnh sát trẻ trông đồn, ai ngờ lại gặp phải một người khó trị như vậy. Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới một tiếng quát giận dữ: “Ai náo loạn đồn công an, bắt lại!”
Người nói chuyện chính là Cục trưởng Tôn của họ, ông dẫn theo đội cảnh sát đi học tập về, từ xa đã nghe thấy có người quấy rối. Khi bước vào nhìn thấy, huyết áp của ông cũng tăng vọt. Bà lão này thế mà lại đập vỡ điện thoại, giấy bút thì vương vãi đầy đất. Điện thoại là tài sản quan trọng ở chỗ họ, chiếc điện thoại bàn ở thập niên 80 không hề rẻ như bây giờ. Thời ấy phí lắp đặt đã lên tới năm nghìn tệ, những chiếc điện thoại này đều là do cấp trên cấp cho. Đơn vị nào mà chẳng trân quý? Giờ đây bị đập phá tan tành, lúc báo cáo lên trên, có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ của các cấp lãnh đạo.
Cục trưởng Tôn nhìn thấy trên mặt viên cảnh sát còn vương vết máu, vô cùng tức giận. Ông hạ lệnh, hai viên cảnh sát già tay chân lanh lẹ phía sau liền bước ra, trực tiếp khống chế bà lão, tra còng tay vào. Bà lão vẫn không ngừng la hét, tiếng kêu chói tai đến mức muốn vỡ màng nhĩ. Cục trưởng Tôn nhìn thẳng vào bà lão và nói: “Hành hung cảnh sát, gây tổn hại tài sản quan trọng của công, bà đã gặp chuyện lớn rồi đấy!”
Sau khi Cục trưởng Tôn đã khống chế được người, nhìn đống hỗn độn trong phòng, hơi thở của ông cũng có chút dồn dập. Các viên cảnh sát già từ bên ngoài học tập quay về vội vàng dọn dẹp lại mọi thứ trong đồn.
Sau đó lực lượng công an ở đây đã báo cáo tình hình chi tiết một lượt, Cục trưởng Tôn hỏi thăm Lục Ngọc vài câu rồi cho phép họ về trước.
Lục Ngọc cùng mọi người rời khỏi nơi đây, trưởng thôn Bạch vẫn đang đợi ở bên ngoài. Lục Ngọc đi mua cho ông ấy hai chai rượu ngon, bởi hôm nay cũng nhờ chiếc máy kéo của ông ấy hỗ trợ nhiều!
Ngoài miệng trưởng thôn Bạch nói không cần, khước từ đôi ba lần, thấy Lục Ngọc thật sự muốn đưa nên cũng nhận lấy. Ông không những không nhận quà của cô, mà còn đưa họ về thôn.
Hai vợ chồng nhà họ Lục tỏ vẻ áy náy nói với trưởng thôn Vương: “Chúng tôi muốn xin nghỉ hai ngày để đến bệnh viện thăm con gái.” Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mỗi ngày làm việc đều như người mất hồn.
Trưởng thôn Vương nói: “Xin nghỉ thì được thôi, nhưng năm nay tỷ lệ ngày công của các anh chị kém hơn năm ngoái rất nhiều, lúc phân phối lương thực sẽ không còn được nhiều như thế nữa đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ Lục nói: “Cái này chúng tôi biết rồi.” Lúc Lục Ngọc xuất giá, trong nhà đã dự trữ không ít lương thực, đủ ăn hơn một năm.
Lúc này trưởng thôn Vương mới gật đầu.
Mẹ Lục nói với Lục Ngọc: “Con và Cầm Duy cứ về đi, không cần lo chuyện trong bệnh viện. Có mẹ ở đây rồi, lát nữa mẹ cũng bảo chị hai con về. Hai vợ chồng mình chăm sóc là đủ rồi!”
Việc xử lý cái tên súc sinh Tiết Thắng Lợi đó theo luật pháp coi như đã ổn thỏa.
Mẹ Lục có rất nhiều lời muốn nói, hôm nay cũng may nhờ có Lục Ngọc. Nếu không phải cô sắp xếp tài tình như thế, họ ngay cả mặt của Tiết Thắng Lợi cũng chẳng thấy đâu, càng đừng nói là bắt người về.
Lục Ngọc nhớ ra một chuyện, là số tiền mẹ chồng và mấy chị dâu bên ấy cho, cô trực tiếp giao cho mẹ Lục. Toàn bộ số tiền trong tay mẹ Lục đều đã nộp cho bệnh viện rồi, ở huyện ăn uống đi lại đều cần tiền, nên giữ lại một ít tiền phòng khi cần đến.
Mẹ Lục lại muốn khóc, nhưng thời gian qua khóc quá nhiều, mũi cay cay, mắt nóng hổi: “Về đi con, ngủ một giấc thật ngon!”
Cái tên súc sinh Tiết Thắng Lợi đó bị bắt, trong lòng hả hê lắm! Khoảng thời gian qua, đều nhờ Lục Ngọc chạy vạy trước sau, chắc con bé cũng mệt mỏi lắm rồi.
Lục Ngọc nói: “Vậy con về trước, ngày mai con tới bệnh viện thăm mọi người.”
Chiếc máy kéo tạch tạch tạch lăn bánh, mọi người lần lượt lên xe.