"Mẹ kiếp, một triệu tệ cho một chiếc váy. Lục tổng đúng là ngầu thật. Có người chắc chắn sẽ phải hối hận đến c.h.ế.t mất."
"Không phải cô ta cũng lấy được một gã phú nhị đại* rồi sao, một triệu tệ cũng không có à?"
(*Phú nhị đại: thế hệ giàu có thứ hai, thường chỉ con cái của những gia đình giàu có.)
"Chắc là 'phụ nhị đại' thì có. Giờ cô ta có đi bán thân chắc cũng chẳng gom đủ số tiền đó."
Mọi người cười lớn, có phần hả hê.
Ánh mắt tôi phức tạp, nhìn người con gái năm xưa đã từng ruồng bỏ Lục Tĩnh Châu.
Cô ta vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải tôi.
Trong mắt cô ta đan xen sự bẽ bàng và không cam lòng.
Lúc nãy trong nhà vệ sinh, cô ta đột nhiên chặn tôi lại, nói với giọng khinh mạn và chắc chắn:
"Cô có tin không, chỉ cần tôi muốn, vẫy tay một cái, anh ấy sẽ như một con ch.ó ngoan ngoãn bò về phía tôi."
Sau đó, cô ta cố tình tiếp cận Lục Tĩnh Châu, cố ý đổ rượu vang lên người tôi, mới dẫn đến tình huống hiện tại.
Thật ra tôi không bất ngờ với hành động của cô ta.
Dù sao thì Lục Tĩnh Châu giờ đây thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí tài chính, là một đại gia công nghệ với khối tài sản hàng chục tỷ.
Nếu như năm đó Trần Vi không kết hôn với người khác, thì vị trí Lục phu nhân đã thuộc về cô ta.
Tôi chỉ là, vì những lời nói đó, có chút bất bình thay cho Lục Tĩnh Châu.
Lục Tĩnh Châu cởi áo khoác ngoài, khoác lên người tôi, nhìn Trần Vi từ trên cao xuống:
"Nếu khó khăn quá, có lẽ cô có thể cầu cứu người chồng cũ đang ngồi tù của cô."
Cô ta siết chặt tay, run rẩy mím môi: "Tôi vẫn còn."
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Lục Tĩnh Châu chỉ cười: "Không làm được thì đừng nên hứa hẹn."
"Trần Vi, cô vẫn chẳng thay đổi gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rõ ràng là giọng điệu rất lạnh nhạt, nhưng tôi lại nghe ra được chút gì đó bâng khuâng.
Tôi cùng Lục Tĩnh Châu tay trắng lập nghiệp, cùng nhau trải qua bao thăng trầm, từ lúc anh nghèo khó túng quẫn đến khi thành công rực rỡ, tôi đều đã chứng kiến.
Chưa bao giờ tôi thấy anh như bây giờ, trước mặt bao nhiêu người, lại đối xử với một cô gái bằng thái độ gần như ác ý.
Chỉ là, anh cười càng phóng túng.
Chỉ là tôi nhận ra, anh có vẻ như đang sỉ nhục cô ta, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi cô ta.
{02}
Ở bên nhau năm năm, Lục Tĩnh Châu rất ít khi nhắc đến chuyện trước đây với tôi.
Cho đến một tháng trước, tôi về quê lấy đồ, vô tình lục được một chiếc ví cũ trong tủ của anh.
Bên trong có một tấm ảnh của một cô gái, nụ cười rạng rỡ, rất xinh đẹp.
Lục Tĩnh Châu vốn luôn trầm ổn, lúc này lại thất thần hồi lâu, trong đáy mắt thoáng hiện lên vài phần mất mát và u uất.
Tôi cố nén sự chua xót, dùng giọng điệu không quan tâm hỏi: "Bạn gái cũ của anh à?"
"Ừ."
Tôi nhìn anh không biểu cảm xé nát tấm ảnh, ném vào thùng rác, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, bực bội.
Lúc đó tôi trực tiếp rời đi, đó là lần đầu tiên trong năm năm qua chúng tôi chiến tranh lạnh.
Tối đó sau khi tắm xong, Lục Tĩnh Châu ôm tôi từ phía sau, khẽ thở dài:
"Năm đó khi anh khởi nghiệp khó khăn nhất, cô ấy đã mang kỹ thuật cốt lõi nhất của công ty anh, đầu quân cho đối thủ cạnh tranh, còn trở thành bà chủ của công ty đó."
"Ngày cô ấy tổ chức hôn lễ, mẹ anh đã đến tìm cô ấy, trên đường xảy ra tai nạn giao thông, suýt chút nữa không cứu được. Ngày hôm sau cô ấy liền ly hôn với chồng."
"Lương Kỳ, lúc đó anh thật sự rất hận cô ấy."
...
Tôi im lặng nhìn biểu cảm bình tĩnh của anh trong gương.
Lục Tĩnh Châu không biết, lúc trưa tôi đã quay lại.
Tôi thấy anh nhặt tấm ảnh của Trần Vi từ trong thùng rác lên, mắt đỏ hoe, cẩn thận từng chút một dùng keo dán lại.