Không Làm Vai Phụ

Chương 3: Hủy Bỏ Hôn Lễ



{05}

Về đến nhà, Lục Tĩnh Châu liền ép tôi bôi thuốc xong, sau đó đóng cửa phòng ngủ, ôm mặt tôi hôn xuống.

Sự uất ức tích tụ trong lòng tôi suốt cả buổi tối, vào lúc này đột nhiên bùng nổ, tôi liều mạng muốn đẩy anh ra:

"Hủy bỏ hôn lễ vào thứ bảy tuần sau đi, chúng ta chia tay."

Lục Tĩnh Châu chỉ dùng một tay đã khống chế được hành động của tôi: "Tại sao?"

 

Mà trong đầu tôi lúc này, chỉ toàn là những lời mà những người khác đã nói về anh khi tai nạn xảy ra:

"Con người, một khi gặp phải tai nạn, phản ứng đầu tiên luôn là chân thật nhất. Lục Tĩnh Châu cứu Trần Vi trước, điều này còn chưa đủ để nói lên điều gì sao?"

Đúng vậy.

Lạnh lùng và nói lời ác ý, là trả thù.

Bản năng bảo vệ, là tình yêu vô thức.

Như có vô số mũi kim đ.â.m vào tim, cảm giác đau nhói và chua xót lan tỏa theo dòng máu, tôi hỏi Lục Tĩnh Châu: "Anh vẫn còn thích cô ta, đúng không?"

"Anh cứu cô ta trước, bởi vì so với em, anh quan tâm cô ta hơn."

"Lần trước em đã thấy, thấy anh dùng keo dán lại ảnh của cô ta."

"Nếu anh chưa từng quên cô ta, vậy tại sao còn ở bên em?"

 

"Không có." Anh nhìn tôi chằm chằm, mày hơi nhíu lại, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

"Năm đó cô ấy phản bội anh, mẹ anh cũng gián tiếp vì cô ấy mà thần trí không rõ ràng, bao nhiêu năm nay, anh không lúc nào không hận cô ấy."

"Lúc tai nạn xảy ra, cho dù không phải cô ấy ở bên cạnh anh, là bất kỳ ai, anh cũng sẽ lao đến cứu."

"Hận cô ấy là một chuyện, tính mạng nguy hiểm lại là chuyện khác."

"Nhưng anh thật sự không biết em đang ở phía sau anh, nếu anh biết, anh nhất định sẽ không để em bị thương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cho cô ấy ba tháng, là vì anh thấy có người cầm điện thoại lên quay phim."

"Còn về tấm ảnh đó, bác sĩ hôm đó đột nhiên gọi điện cho anh, nói rằng hồi ức mới có thể kích thích não bộ của mẹ anh, anh muốn dùng tấm ảnh đó thử xem."

Lục Tĩnh Châu nắm lấy tay tôi: "Lương Kỳ, em phải hiểu cho anh."

 

Thấy tôi không nói gì, anh dường như bất lực thở dài, sau đó từ từ hôn tôi.

"Kỳ Kỳ, bây giờ người anh yêu là em."

Giọng điệu mang theo sự thẳng thắn không hề che giấu.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

"Sau này đừng nói những lời như chia tay nữa, Kỳ Kỳ, anh cũng rất đau lòng."

Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Tĩnh Châu mặc chiếc áo sơ mi cao cấp màu đen tuyền, cúc áo mở ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Đôi mắt anh đen láy không chút tạp chất, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai nóng bừng của tôi, khẽ hỏi: "Được không?"

 

Điều hòa trong phòng bật rất thấp, trong hơi lạnh tôi lại nóng đến mức toàn thân đổ mồ hôi.

Không khí thật thích hợp.

 

"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ lại bị đẩy mạnh ra.

"Tĩnh Châu..." Bên tai vang lên một tiếng kinh hô, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Tôi vô thức nhìn sang.

Trần Vi đứng ở cửa phòng ngủ, sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc nhìn tôi và anh.

Tôi gần như lập tức ngồi dậy, xấu hổ kéo chăn che người.

Thật hoang đường.

Rõ ràng tôi mới là vợ chưa cưới của Lục Tĩnh Châu, nhưng trong ánh mắt lên án của Trần Vi, tôi lại giống như một kẻ thứ ba đang vụng trộm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com