Tôi nhanh chóng chuyển ra ngoài, tạm thời ở khách sạn.
Mấy ngày nay, Lục Tĩnh Châu không đến tìm tôi nữa.
Chắc là đang bận rộn với việc tái hợp với Trần Vi rồi.
Tôi nghĩ.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Cuối tuần, mẹ tôi gửi cho tôi một tin nhắn WeChat, bảo tôi về nhà ở.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Năm năm trước, tôi đưa bằng chứng bố tôi ngoại tình cho mẹ tôi, bà ôm tôi khóc suốt một đêm, quyết định ly hôn.
Không ngờ bố tôi bị chồng của người tình đó trả thù, đánh cho liệt nửa người.
Người tình đó không muốn ông ta nữa, ông ta liền mặt dày đến cầu xin mẹ tôi: "Nếu không có em, anh thà nhảy lầu c.h.ế.t cho xong."
Mẹ tôi tính tình yếu đuối lại dễ mềm lòng, sau khi bố tôi một khóc hai nháo ba đòi chết, lại thật sự đồng ý không ly hôn.
"Kỳ Kỳ, dù sao ông ấy cũng là bố của con."
Lúc đó tôi tức đến phát khóc: "Ông ta là bố kiểu gì chứ, từ nhỏ đến lớn ông ta không đánh thì mắng, nói tôi là sao chổi, vì tôi mà ông ta không có con trai! Lúc tôi bốn tuổi, ông ta và bà nội còn muốn đưa tôi ra sông dìm chết."
"Ngày đó ở nhà hàng, cốc cà phê nóng như vậy, ông ta trực tiếp hất vào mặt tôi, ông ta có thật sự coi tôi là con gái của ông ta không?"
Mẹ tôi cắn môi, trên mặt thoáng qua sự do dự và đấu tranh: "Bây giờ con cũng không sao, bố con đã như vậy rồi..."
Tôi nhìn bà, cảm thấy nực cười, càng cảm thấy đau lòng.
"Cái nhà này, có ông ta, thì không có con."
Ngày tôi chuyển ra khỏi nhà, là sinh nhật của tôi, mẹ tôi gọi Lục Tĩnh Châu đến đón tôi.
Bà ở phía sau rụt rè cầu xin: "Cậu nhất định phải đối xử tốt với Kỳ Kỳ."
Lục Tĩnh Châu liếc bà một cái:
"Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cô ấy một mái nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng nói mang theo sự tức giận nhàn nhạt, thể hiện rõ sự bảo vệ của anh đối với tôi.
Tối hôm đó, Lục Tĩnh Châu nấu cho tôi một bát mì trường thọ.
Nước mắt không ngừng rơi vào bát, tôi nói: "Bà ấy không cần em nữa."
Qua làn hơi nước bốc lên, tôi nghe thấy anh nói: "Anh cần em."
Lúc đó tôi ngây thơ cho rằng, Lục Tĩnh Châu thật sự sẽ cho tôi một mái nhà.
Mà bây giờ, anh lại vì một người phụ nữ khác, bỏ mặc tôi.
Có lẽ vì tôi không trả lời tin nhắn WeChat, mẹ tôi gọi điện cho tôi, bà nói trước khi tôi kịp cúp máy: "Mẹ đã đuổi Lương Đống đi rồi."
Lương Đống, chính là bố tôi.
"Mẹ nhân lúc ông ta ngủ say, gọi người trói ông ta lại đưa về quê, không phải bà nội con luôn muốn có cháu trai sao, Lương Đống bây giờ không thể tự chăm sóc bản thân, cũng chẳng khác gì cháu trai."
"...Mẹ sao lại làm vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu:
"Năm năm nay, con chưa từng liên lạc với mẹ, lễ tết không về thăm mẹ, đến cả hôn lễ cũng không mời mẹ, Kỳ Kỳ, mẹ rất nhớ con."
"Ngày cưới, mẹ đã ở đó."
Tôi hơi sững người.
Lục Tĩnh Châu không phát hiện ra tôi ở phía sau, mà tôi cũng không phát hiện ra mẹ ở phía sau.
"...Mẹ cũng đã thấy."
"Họ dùng máy ghi âm vu oan cho con, cậu ta vì người phụ nữ khác mà bỏ mặc con chạy trốn, còn trước mặt con hôn cô ta."
"Mấy ngày nay, mẹ vẫn luôn suy nghĩ, con không đến tìm mẹ kể khổ, xả giận cũng được, nhưng con đều tự mình vượt qua."
Giọng bà đã run rẩy, nghẹn ngào: "Con đã chịu bao nhiêu uất ức, nhưng lại không nói với ai, không chịu nói với ai."
"Sau đó mẹ đau lòng phát hiện, từ nhỏ đến lớn con đều như vậy, người khác có thể dựa vào lòng mẹ làm nũng, con có khổ gì cũng đều nuốt vào trong bụng."
"Mẹ thật sự là một người mẹ quá thất bại."
"Mẹ không mong con tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ muốn con biết, nếu con đồng ý tin mẹ thêm một lần nữa, sau này có chuyện gì, đều có thể nói với mẹ."