Những ngày này, mỗi lần tôi ra ngoài xem nhà, đều có thể nhìn thấy Lục Tĩnh Châu ôm một bó hoa hồng lớn đứng dưới lầu.
Đôi khi, là đồng hồ, dây chuyền, túi xách...
Tôi cười: "Lục Tĩnh Châu, anh đừng quên, em có tiền, những thứ này em cũng có thể tự mua."
Lục Tĩnh Châu như không nghe thấy, đuôi mắt nhướng lên: "Nếu em không thích những món quà này, vậy lần sau anh sẽ tặng em một chú chó con."
"Anh nhớ năm ngoái sinh nhật em ước có một chú chó con. Chỉ là chúng ta quá bận, em sợ không chăm sóc tốt, nên vẫn chưa nuôi."
"Mấy ngày nay, anh đi qua một cửa hàng thú cưng, vẫn luôn nhìn con ch.ó Shiba đó. Mắt tròn xoe, cười lên rất hiền lành, anh sẽ tặng con đó cho em, được không?"
Anh tự nói, rõ ràng là đang cười dịu dàng, nhưng cả người lại có vẻ cố chấp và cực đoan.
"Rõ ràng, trước đây anh tặng quà cho em, em đều rất thích."
"Anh vẫn chưa hiểu sao? Trước đây em thích quà của anh, là vì em yêu anh. Bây giờ, em không yêu anh nữa."
Lục Tĩnh Châu đồng tử co rút mạnh, vài giây sau, đáy mắt hiện lên một tầng mờ mịt.
"Lương Kỳ, anh yêu em."
Tôi chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, quay người rời đi.
Mất khoảng gần ba tháng, tôi cuối cùng cũng nhận được giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà của riêng mình.
Mấy tháng tiếp theo, tôi lại bận rộn tìm nhà thiết kế, trang trí, mua đồ đạc, đợi đến khi thật sự chuyển vào nhà mới, đã là một năm sau.
Năm nay, Lục Tĩnh Châu thật ra không đến tìm tôi nhiều, anh đang bận rộn đấu đá nội bộ trong công ty, đầu bù tóc rối.
Bởi vì tôi đã bán cổ phần cho một cổ đông nắm giữ 20% cổ phần, có quan hệ cạnh tranh với anh, tôi thật sự không muốn có bất kỳ liên quan nào đến anh nữa.
Mẹ tôi đến giúp tôi dọn dẹp vệ sinh, nói với tôi rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là nói bố tôi và bà nội ở quê oán trách lẫn nhau, bố tôi thậm chí còn ngồi xe lăn đánh nhau với bà nội, suýt chút nữa gây ra án mạng.
Lại nói một số chuyện bát quái liên quan đến Lục Tĩnh Châu.
"Mẹ của Lục Tĩnh Châu mấy ngày trước đã hồi phục thần trí, còn tiết lộ một bí mật động trời."
Tôi bị khơi dậy hứng thú: "Chuyện gì?"
"Thì ra Lục Tư Di không phải con gái ruột của bà ấy, lúc đó bà ấy sinh khó thai bị c.h.ế.t lưu, chồng bà ấy sợ bà ấy đau lòng nên đã bế một đứa trẻ về, nhưng thật ra, Lục Tư Di là con của chồng bà ấy và tình nhân. Hơn nữa, Lục Tư Di vẫn luôn biết chuyện này."
"...Đúng là cẩu huyết."
Tuy nhiên, theo tính cách ghét ác như thù của mẹ anh, những ngày tháng của Lục Tư Di ở nhà e rằng không dễ chịu.
"Còn một chuyện nữa." Mẹ tôi do dự một chút.
Tôi hỏi: "Trần Vi thật sự bị bệnh bạch cầu sao?"
"Sao con biết?"
Vẻ mặt tôi bình tĩnh, vuốt ve đầu của chú chó Shiba: "Trên mạng đều lan truyền rồi, đều nói sau này phải cẩn trọng lời nói, tuyệt đối không được nguyền rủa bản thân."
...
Lần nữa nhìn thấy Lục Tĩnh Châu, là lúc tôi đang dắt chó đi dạo ở công viên dưới lầu.
Cùng với bạn trai hiện tại của tôi, Tống Sơ Trạch.
Lục Tĩnh Châu đứng dưới bóng cây, như một pho tượng im lặng, nhìn chằm chằm chúng tôi.
Chú chó Shiba vừa nhìn thấy Lục Tĩnh Châu, liền hưng phấn nhào tới, vây quanh anh không ngừng xoay vòng.
Không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.
Tống Sơ Trạch liếc nhìn chú chó, giọng nói lạnh nhạt và trầm thấp, mang theo sự lười biếng khàn khàn: "Bố cũ của mày?"
Lục Tĩnh Châu mặt không biểu cảm nhìn anh ta, khuôn mặt vốn trắng nõn lại càng thêm trắng, khiến anh trông càng thêm lạnh lùng.
Tống Sơ Trạch cười, cố ý dùng âm lượng vừa đủ ba người nghe thấy nói vào tai tôi:
"Kỳ Kỳ, anh đi mua chút đồ, trong nhà em không có."
Tôi biết anh ta muốn tôi và Lục Tĩnh Châu nói rõ ràng, tôi ừ một tiếng.
Tôi nhìn theo Tống Sơ Trạch rời đi, quay đầu lại thì Lục Tĩnh Châu đã đi tới, đang im lặng nhìn tôi, đôi mắt sâu như vực thẳm.
"Em mua con ch.ó nhỏ đó?"
Tôi nói: "Đúng."
"Trước đây anh thường đến cửa hàng nhìn nó, cho nên nó nhớ anh."
"Em biết."
Anh khẽ nhướng mày: "Anh còn nhớ em nói trên Weibo đặt tên cho nó là Viên Viên."
"Tống Sơ Trạch nói Sài Sài thích hợp hơn."
Sự im lặng quỷ dị như một cái kén kín mít, bao bọc lấy chúng tôi.
Lục Tĩnh Châu dáng người cao ráo, im lặng nhìn tôi.
Tôi vì ánh mắt lạnh lùng mới xuất hiện của anh, không nhịn được lùi về phía sau mấy bước.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Tĩnh Châu ôm eo đè lên tường.
Anh nhìn tôi chằm chằm, lòng bàn tay lạnh lẽo áp lên má tôi, như thể muốn xác nhận tôi đang ở trước mặt.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Thấy anh cúi người đến gần, tôi đột nhiên tránh ra:
"Nếu anh dám làm gì em, bạn trai em—"
"Bạn trai?"
Anh từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh quái dị: "Thật sự là bạn trai sao? Kỳ Kỳ."
Tôi ngây người vài giây.
"Anh biết rồi. Anh ta là bạn của em, cũng là một người vô tính, em đồng ý với anh ta, là để anh ta đối phó với việc gia đình thúc giục kết hôn, giả làm bạn gái của anh ta một tháng."
"Anh biết rồi, vậy thì sao?" Tôi bình tĩnh nhìn anh: "Em có bạn trai hay không, đều không liên quan đến anh, không phải sao?"
"Sao lại không liên quan đến anh? Lương Kỳ, anh yêu em."
"Em không yêu anh."
Lục Tĩnh Châu sắc mặt trầm xuống, lông mi khẽ run rẩy, đột nhiên đổi sang một chủ đề khác:
"Năm ngoái em cố ý bán cổ phần cho Hạ Chí, chính là vì muốn có một người có thể ngang hàng với anh, em đoán xem, anh và Hạ Chí ai thắng?"
Dường như không cần tôi trả lời, anh khẽ cười: "Em thắng."
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
"Lương Kỳ, anh muốn chuyển toàn bộ cổ phần, tài sản, cho em."
Anh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen láy như đang ấp ủ một cơn bão:
"Như vậy anh sẽ không còn gì cả, em có thể thương hại anh, nguôi giận không?"
"Anh điên rồi?"
"Em cứ coi như anh điên đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Tĩnh Châu bóp cằm tôi, muốn hôn xuống, tôi dùng hết sức giãy giụa, giơ tay tát anh một cái.
Móng tay nhọn hoắt cào rách khuôn mặt trắng lạnh của anh, để lại từng vệt máu.
Lục Tĩnh Châu im lặng một lúc, rất bình tĩnh cười: "Hả giận chưa?"
"Có muốn tát thêm mấy cái nữa không?"
Tôi rốt cuộc vẫn bị ảnh hưởng, trong lòng dâng lên một sự bực bội không thể kiềm chế: "Lục Tĩnh Châu, anh làm vậy có ý nghĩa gì không?"
Lục Tĩnh Châu im lặng nhìn tôi hồi lâu, muốn chạm vào tay tôi, còn chưa chạm vào, tôi đã rụt tay lại như bị bỏng, giấu ra sau lưng.
Tay anh hụt hẫng, không lập tức thu lại.
"Anh chạm vào em, em liền cảm thấy ghê tởm, đúng không?"
Thấy tôi ngầm thừa nhận, anh đỏ mắt.
"Lương Kỳ, giữa chúng ta, tại sao lại thành ra như vậy?"
Tôi lắc đầu, từ từ đẩy anh ra, như thể muốn đẩy anh ra khỏi thế giới của tôi.
"Kỳ Kỳ, anh sẽ không rời xa em, được không?"
"Quá muộn rồi. Lục Tĩnh Châu, anh không yêu em, anh chỉ là không cam lòng."
"Không phải..." Lục Tĩnh Châu đáy mắt hơi đỏ lên, bên trong là nỗi buồn sâu không thấy đáy: "Sao lại chỉ là không cam lòng?"
"Lương Kỳ, anh vẫn luôn là người đối xử tốt với em nhất."
"Anh chưa từng nói với em, anh vẫn luôn biết bố anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Mẹ anh cũng mắt nhắm mắt mở, bởi vì anh rất giống bố anh, bà ấy vẫn luôn không thích anh. Sau này có Lục Tư Di, bà ấy liền dồn hết tâm tư vào con bé."
"Lúc nhỏ bà ấy tự lái xe đưa bọn anh đi du ngoạn, Lục Tư Di chỉ kêu đói một tiếng, bà ấy liền vội vàng bế con bé đi, anh bị nhốt trong xe kín mít suốt hai tiếng đồng hồ, nếu không phải có người đi ngang qua nhìn thấy, anh đã c.h.ế.t ngạt rồi."
"Gặp em ngày đó, anh như nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ bắt gặp bố mình ngoại tình. Chỉ là em kiên cường hơn anh, dũng cảm hơn anh. Anh không dám đi tìm sự thật, phá vỡ gia đình vốn duy trì hòa bình trên bề mặt, nhưng thật ra lại lung lay sắp đổ."
"Sau này, lúc đón em đi, anh nói là cho em một mái nhà, là thật lòng, em vẫn luôn muốn có một mái nhà, anh cũng vậy."
"Lúc anh khó khăn nhất, toàn bộ vốn của công ty đều bị kẹt, anh đến Bắc Kinh kêu gọi đầu tư, không có tiền ở khách sạn, liền tìm đến một tiệm McDonald's 24 giờ, em gọi một phần khoai tây chiên, sau đó nằm trên đùi anh, em nói em bị dị ứng với khoai tây, liền đút hết khoai tây chiên cho anh."
"Sau này anh mới biết, đó mới là món ăn em thích nhất. Để che giấu lời nói dối lúc đó, em gần như không ăn món nào có khoai tây trong một năm. Mãi đến khi anh đi công tác về, nhìn thấy em làm cho mình một bàn toàn món khoai tây, anh mới biết. Dáng vẻ mặt em đỏ bừng, chân tay luống cuống thật sự rất đáng yêu."
"Những năm này, ở bên em càng lâu, anh lại càng yêu em."
Anh dừng lại một chút, trong mắt hiện lên sự đau khổ và hối hận:
"Đối với Trần Vi, anh phần nhiều là sự không cam lòng khi bị bỏ rơi và sự hận thù khi bị phản bội. Ngày cưới, anh cũng không biết mình bị làm sao, nghe thấy lý do của cô ta, nghe thấy cô ta muốn tự tử, nghe thấy là do em xúi giục..."
"Lúc đó ở trên sân thượng, nhìn thấy em anh đã rất hối hận, một năm nay, anh không lúc nào không hối hận, anh không biết, rốt cuộc phải làm sao, làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?"
"Kỳ Kỳ, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
"Anh chỉ có thể nói xin lỗi thôi…"
"Kỳ Kỳ..."
Tôi dùng mu bàn tay lau mắt, nhưng không ngăn được nước mắt tuôn trào.
"Lục Tĩnh Châu, vô ích thôi."
"Trong buổi họp lớp, anh bề ngoài sỉ nhục Trần Vi, nhưng thật ra ánh mắt chưa từng rời khỏi cô ta. Anh miệng nói hận cô ta, nhưng thật sự khi cô ta gặp nguy hiểm, người đầu tiên anh cứu vẫn là cô ta. Sau đó anh giải thích với em rất nhiều, được, bởi vì em yêu anh, bởi vì em chỉ có mình anh, cho nên em chọn tin anh thêm một lần nữa."
"Từ trước đến nay, em đối với tương lai của chúng ta đều là mơ mộng, rõ ràng, em muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, muốn xây dựng một gia đình chỉ thuộc về hai chúng ta. Nhưng anh lúc đó chắc hẳn đã nhận ra, cuộc hôn nhân này đã không còn tính chắc chắn, cho nên anh mới đảm bảo với em, cho dù Trần Vi có nỗi khổ riêng, anh cũng sẽ không d.a.o động nửa phần. Nhưng sau đó thì sao, Lục Tĩnh Châu?"
Tôi đầy oán hận nhìn Lục Tĩnh Châu, nhìn thấy là sự áy náy, đau khổ, hối hận, và vẻ mặt bất lực không thể thay đổi gì của anh.
Nhưng có ích gì?
Quá khứ không thể thay đổi, tổn thương không thể thu hồi.
Bao nhiêu ngày uất ức cuối cùng cũng bùng nổ vào lúc này:
"Anh đã bỏ trốn trong ngày cưới!"
"Cô ta thậm chí còn chưa nói câu nào, chỉ là mấy câu nói của người khác mà thôi, anh liền vì cô ta mà bỏ mặc em. Lúc đó em căn bản không biết gì cả!"
"Còn máy ghi âm, chúng ta ở bên nhau năm năm, anh không tin em sao? Anh có biết anh đã dùng ánh mắt gì nhìn em không? Anh không cho em giải thích một lời, trực tiếp kết tội em!"
"Sau đó thì sao, anh thậm chí còn không nhận ra em ở phía sau anh, trước mặt em hôn nhau với Trần Vi!"
"Anh biết không, em thật sự hận anh. Là Trần Vi lừa dối anh, nhưng lời nói dối chỉ lừa được những người chọn tin vào nó, trong sâu thẳm trái tim anh, anh hy vọng Trần Vi thật sự có nỗi khổ riêng đúng không."
"Vậy anh bảo em làm sao tin anh yêu em?"
Tôi nước mắt giàn giụa, lẩm bẩm:
"Lục Tĩnh Châu, trong năm năm em toàn tâm toàn ý yêu anh, em đều không thể khẳng định anh có yêu em không. Vậy thì khi em đã không yêu anh nữa, em dựa vào cái gì tin rằng anh yêu em?"
"Em vừa nhìn thấy anh, liền nhớ đến ánh mắt nghi ngờ chất vấn của anh, nhớ đến việc anh bỏ trốn trong ngày cưới của chúng ta, nhớ đến việc anh trước mặt em hôn nhau cùng Trần Vi. Những hình ảnh này trong đầu em không thể xóa nhòa, lần lượt nhắc nhở em, anh đã vừa nói yêu em vừa phản bội em như thế nào."
Quá mức kích động, sau khi giải tỏa xong, tôi ngây ngốc đứng yên.
Cuối cùng, tôi bình tĩnh nhìn anh, nói: "Lục Tĩnh Châu, chúng ta buông tha cho nhau đi."
"Quên em đi. Nếu anh sau này gặp được một cô gái tốt, anh chỉ cần làm một việc, quên em đi. Đừng để đi vào vết xe đổ nữa."
"Nếu sau này em cũng gặp được một người tốt hơn, em cũng sẽ quên anh."
"Lục Tĩnh Châu, em không cần anh cho em cổ phần gì cả, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết đi, sau này cũng đừng gặp lại nữa."
Rất lâu sau đó, lâu đến mức tôi gần như cho rằng anh cũng sẽ không mở miệng nữa, Lục Tĩnh Châu mới khẽ nói:
"Công ty cũng là do em cùng anh gây dựng, anh vẫn muốn cho em 10% cổ phần đó."
"Nếu có thể, anh thật sự hy vọng trên thế giới có một loại thuốc có thể khiến người ta mất trí nhớ, để ký ức của anh vĩnh viễn dừng lại ở ngày trước hôn lễ."
"Chúng ta rõ ràng, suýt chút nữa, suýt chút nữa đã có thể kết hôn rồi."
Trong lòng tôi không có bất kỳ d.a.o động nào, không nhìn anh nữa, quay người rời đi.
Trong đêm trăng dịu dàng, trong khe hở giữa đám đông ồn ào, trong khoảnh khắc nhìn nhau cười, trong mỗi một khoảnh khắc tình yêu dâng trào,
Tôi và Lục Tĩnh Châu đều đã từng nói với nhau rất nhiều câu ‘anh yêu em/em yêu anh’, coi nhau là chỗ dựa và cứu rỗi.
Tình yêu của tôi lúc đó là chân thành, mãnh liệt, toàn tâm toàn ý.
Còn anh, tôi không biết.
Có lẽ anh đã từng yêu tôi, có lẽ, anh không hề yêu.
Bây giờ tất cả những điều này đều hóa thành hư không.
Tôi cũng phải bắt đầu cuộc sống của riêng mình, trở thành anh hùng của chính mình.