Khống Mộng Sư

Chương 22



Ta đuổi đến nơi nàng biến mất, nhìn những gian điện giống hệt nhau bốn phía, thầm nghĩ: “nàng có thể chạy thoát ta, tám phần là do nơi này có mộng tâm của nàng.”

 

Không ngờ mộng tâm lại nằm ngay trong cung của hoàng hậu.

 

Ta lần lượt đi vào từng phòng, mỗi phòng đều bày trí y hệt, đầu giường đều có gương, khiến người khác không cách nào phân biệt được. 

 

Đây chính là để tránh bị phát hiện mộng tâm, ngăn kẻ khác động tay động chân.

 

Mộng tâm không thể vô duyên vô cớ mà có.

 

Nơi này ắt hẳn là nơi có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong ký ức của Lạc Ninh.

 

Chỉ cần sau khi tỉnh lại, đến Phượng Nghi cung một chuyến là biết được.

 

Hiện tại không nghĩ nhiều nữa, tìm nàng ta trước đã.

 

Lạc Ninh nằm gục bên tường, đột nhiên ngã người về phía trước, giật mình tỉnh lại.

 

Nàng tay chân luống cuống bò dậy, ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.

 

Tên lính gác đi ngang qua ngoài cửa, bị nàng túm lấy.

 

"Ta hỏi ngươi, mấy hôm trước, Khương Tiễn có tới không?"

 

Gã lính định quát lại, nhưng vừa đối diện ánh mắt đỏ ngầu của nàng ta, khí thế liền tiêu tán.

 

Hồng Trần Vô Định

"Quốc sư bị trọng thương, vẫn chưa tỉnh lại."

 

Lạc Ninh lập tức buông lỏng tay.

 

"Nàng ta chưa từng tới… Vậy sao nàng ta biết ta và…"

 

Nàng bám vào chấn song hét lớn: "Ta muốn gặp hoàng hậu! Ta có việc gấp cần phải gặp nàng ấy!"

 

Nàng ta như kẻ phát cuồng, gào thét suốt một canh giờ, cuối cùng có người đáp ứng đi báo với Phượng Nghi cung.

 

Tinh thần Lạc Ninh căng như dây đàn, đi tới đi lui trong ngục, không thể ngồi yên được.

 

Nhưng hoàng hậu chỉ phái một cung nữ đến.

 

"Quý phi, bệ hạ đã có lệnh, không cho nương nương dính dáng gì đến chuyện của người nữa."

 

"Vậy ta…"

 

Đầu ngón tay nàng cắm sâu vào chấn song, giọng nói yếu ớt không nghe rõ:

 

"Ta… ta muốn gặp Từ Chẩn."

 

Nửa ngày sau, Từ Chẩn đến, đứng đối diện với nàng.

 

"Nghe nói ngươi muốn gặp ta."

 

Lạc Ninh nhìn chằm chằm hắn: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Khương Tiễn đã biết rồi."

 

Từ Chẩn cau mày: "Biết chuyện gì?"

 

"Trong lòng ngươi hiểu rõ."

 

Lạc Ninh tiến lên một bước.

 

Từ Chẩn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt khẽ lóe lên, bỗng đưa tay đặt lên má nàng, giọng nhẹ nhàng đến cực điểm:

 

"Đa tạ."

 

Đồng tử Lạc Ninh hơi giãn ra, tựa hồ bị sự thân mật bất ngờ này làm kinh hãi.

 

Nàng chậm rãi cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, giọng nói bình tĩnh lạ thường:

 

"Ngươi vẫn mặc y phục ngày về kinh hôm ấy, đến nay đã mấy ngày rồi."

 

Lạc Ninh bất ngờ đẩy Từ Chẩn ra, đ.â.m đầu lao thẳng vào tường.

 

"Bộp" một tiếng vang lên —

 

Lạc Ninh giật mình tỉnh dậy, đập đầu vào vách tường lần thứ hai.

 

Nàng lập tức đứng dậy, siết chặt nắm đấm, đ.ấ.m mạnh lên tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Khương Tiễn, ngươi ra đây! Ra đây đi! Ta biết đây không phải hiện thực!"

 

"Đã là đồng môn tỷ muội một trường, cần gì phải trêu đùa ta như vậy chứ?"

 

Nàng không ngừng nhìn quanh bốn phía, sắc mặt vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, cổ họng gào đến khàn cả giọng.

 

"Tiểu sư muội, cảnh giác không tệ."

 

Ta xuất hiện giữa không trung.

 

Lạc Ninh nhìn thấy ta, sắc mặt hoảng loạn, bước chân không tự chủ được mà lùi lại.

 

"Sư tỷ, ta cũng là khống mộng sư, ngươi tưởng mộng trong mộng có thể lừa được ta sao?"

 

Ta từng bước tiến gần nàng ta: "Nhưng ngươi đã ba lần mộng ba lần tỉnh."

 

Lạc Ninh không ngừng lùi lại, cong môi cười lạnh: "Thì sao? Ta không sợ."

 

Nàng cười lạnh mấy tiếng: "Mộng trong mộng thì đã sao, ngươi có thể nhốt ta mấy tầng?"

 

Ta tháo chiếc gương đeo bên hông, ném xuống dưới chân.

 

Chiếc gương rơi xuống liền xoay tròn và phóng to nhanh chóng, biến thành một mặt gương vô biên.

 

Ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng lên.

 

Toàn bộ ngục giam dưới chân liền nâng lên theo, cảnh tượng hư ảo bốn phía đồng loạt biến thành bóng tối.

 

Lạc Ninh vịn tường đứng vững, căng thẳng quan sát xung quanh.

 

"Nhìn lên đi."

 

Nàng ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu là mặt kính trong suốt, hiện lên từng tầng ngục giam, trong mỗi ngục giam cũng có một đôi "ta và nàng" đang trò chuyện, không sai biệt chút nào về thời gian và không gian.

 

Ánh mắt Lạc Ninh đầy kinh hoàng.

 

"Nhìn xuống đi."

 

Nàng cúi đầu nhìn xuống, bên dưới lớp gương cũng hiện lên từng tầng tầng lớp lớp ngục giam, nối tiếp nhau sáng lên, kéo dài đến tận sâu thẳm.

 

Nếu có người đứng từ xa nhìn lại, sẽ thấy giữa bóng tối có một cột sáng vươn thẳng lên trời. 

 

Chính giữa là điểm sáng nhất, lan tỏa dần ra hai đầu như một dải ngân hà đảo ngược, vô cùng vô tận…

 

Ta khẽ hỏi nàng: "Đủ chưa?"

 

Lạc Ninh ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

 

"Tầng thứ tư của khống mộng thuật, Yểm Mộng, thật sự tồn tại…"

 

Ta ngắm vẻ mặt nàng kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, trong lòng vừa hả hê lại vừa có phần bi thương.

 

Thanh Tuyệt phủ năm xưa, chỉ còn lại mình nàng ta.

 

Người có thể chứng kiến ta luyện khống mộng thuật đến cảnh giới này, cũng chỉ còn nàng ta.

 

Thế mà, chính ta lại phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người ấy.

 

Bốn phía dần khôi phục lại như ban đầu.

 

"Ngươi vốn nên là phủ chủ Thanh Tuyệt phủ – Lạc Ninh, chứ không phải là quý phi bị giam nơi hậu cung. Hối hận không?"

 

Lạc Ninh ngồi thẫn thờ dưới đất, sắc mặt u ám, tóc tai xõa xuống.

 

"Sư tỷ, đời người không có đường quay đầu. Mười năm qua, ta cũng rất nhớ tỷ."

 

Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía trước, khẽ thở dài, bỗng rút viên đá dưới mép giường, đập mạnh lên trán mình.

 

"Ta nhất định phải tỉnh lại!"

 

Lạc Ninh dùng cách gần như tự hại bản thân, cố ép bản thân tỉnh lại hết lần này đến lần khác.

 

Sự lặp lại luân hồi, tưởng mình đã tỉnh rồi nhưng thực ra vẫn đang trong mộng, mang đến nỗi đau tinh thần cực độ, nhất là mỗi lần tỉnh dậy đều nghi hoặc bản thân.

 

Ta ngồi nhìn một lúc, cuối cùng vẫn thu tay lại, trả giấc mộng về nguyên dạng.

 

Ta trở về nơi đàn cá mộng bơi lượn, chuẩn bị rời khỏi mộng cảnh, liền phát hiện có một con cá đỏ gần như trong suốt, đã hấp hối sắp chết.