Từ Trĩ nhìn bóng dáng thiếu niên khuất dần, xúc động cảm khái:
"Đúng là đứa nhỏ hiếu thuận."
Ninh quý phi vẫn còn mang tội, những người đến thăm bệnh cũng chỉ là để xem náo nhiệt, chẳng ai thật lòng mong nàng ta khỏi bệnh. Chỉ có Lý Thừa Ân là ngoại lệ.
Từ nhỏ hắn được nuôi bên cạnh Phùng Thông, nếu vì tiền đồ mà tính toán, hẳn nên sớm vạch rõ ranh giới với mẫu thân ruột thịt.
Rõ ràng biết Ninh Quý phi có thể liên lụy đến mình, nhưng hắn vẫn đến.
"Tam điện hạ quả thật phẩm hạnh đoan chính."
Ta phụ họa theo lời nàng.
Nhưng Từ Trĩ lại không nhận lấy, chỉ nhẹ nhàng cụp mắt cười:
"Khương quốc sư, bản cung có một vấn đề khó giải quyết. Người nói xem, rốt cuộc là 'tử bằng mẫu quý', hay 'mẫu bằng tử quý'?"
(tử bằng mẫu quý: con nhờ mẹ mà tôn quý, mẫu bằng tử quý: mẹ nhờ con mà vinh hiển)
"Tử bằng mẫu quý" là chỉ Thái tử Thừa Đức.
"Mẫu bằng tử quý" chính là ám chỉ Tam hoàng tử.
Ta suy ngẫm hồi lâu.
Hồng Trần Vô Định
"Thần nghĩ, Thái tử điện hạ hẳn là ‘tử bằng mẫu quý’."
Từ Trĩ vừa nghe được câu này liền hài lòng, để ta rời đi.
–
Ta trở về nơi ở, cho gọi Sở Vô Yếm đến.
Những ngày gần đây hắn đều phụng mật lệnh của bệ hạ, ở trong ngục thẩm vấn người của Điểm Hồng Tùng – Chẩm Nguy.
Sở Vô Yếm bước nhanh vào cửa.
"Khương Tiễn, nghe nói ngươi tỉnh rồi. Ngươi không sao chứ? Sao Ninh quý phi lại phái người nhập mộng hạ sát ngươi?"
Hắn trông có vẻ rất quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của ta.
Ta đưa hộp hương trong tay cho hắn:
"Đây là một loại hương đặt biệt là 'Bế Mộng Dẫn'. Nếu đốt lên trước khi ngủ, sẽ không còn mộng mị gì nữa."
Sở Vô Yếm ngẩn ra: "Ngươi mới vừa tỉnh lại mà?"
Thấy hắn chưa nhận lấy, ta liền đặt vào tay hắn, thuận miệng kể sơ chuyện ta đến thăm Lạc Ninh.
"Thứ này cực khó tìm, ta lấy từ chỗ Ninh quý phi. Nghe nói mấy hôm nay ngươi thẩm vấn người của Điểm Hồng Tùng, chắc không có thời gian nghỉ ngơi, thân thể chịu sao nổi?"
Hắn siết chặt tay: "Đa tạ."
Ta tiện thể hỏi hắn tình hình thẩm vấn Điểm Hồng Tùng thế nào rồi.
Sở Vô Yếm vừa định kể từ đầu, vô tình đối diện với ánh mắt của ta:
"Ngươi muốn đến ngục xem một chút không?"
Chiếu ngục không phải nơi người thường có thể tùy tiện vào, càng không ngờ được Sở Vô Yếm lại đồng ý đưa ta vào đó.
Trong ngục âm u, có một bóng trắng lượn lờ trong không trung.
Ta tiến lại gần mới nhìn rõ, thì ra là Chẩm Nguy đang bị trói ngược treo lên, đầu rũ xuống, đầu ngón chân gần như chỉ khẽ chạm đất.
"Nghe nói hắn có thể nhập mộng g.i.ế.c người, nên ta không cho hắn ngủ."
Chẩm Nguy từ từ ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt trống rỗng dưới hàng mi sắc nét, cả gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Vô Yếm liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ, bánh ròng rọc nơi góc tường lập tức chuyển động, dây treo bên trên lại siết lên thêm nửa tấc, kéo theo thân thể Chẩm Nguy cũng nâng cao thêm chút.
Vết thương bị dây siết chảy m.á.u không ngừng, m.á.u tứa xuống theo cánh tay trắng như tuyết, vẽ thành một vẻ đẹp tà dị và lạ thường.
"Hắn cái gì cũng không chịu nói… cứ thế này nữa, e là sẽ bị hành hạ đến c.h.ế.t mất."
Sở Vô Yếm bỗng nhớ ra điều gì đó, lấy Bế Mộng Dẫn từ trong người ra.
"Thứ này có thể hữu dụng."
Hắn đang định đưa cho thuộc hạ, chợt quay đầu lại nhìn ta: "Ngươi có ngại không?"
Ta thản nhiên nói: "Đã tặng rồi thì là của ngươi."
Sở Vô Yếm căn dặn vài câu, rồi cho người thả Chẩm Nguy đang hấp hối xuống, kéo lê hắn về nhốt lại trong phòng giam, sau đó đi cùng ta ra khỏi hình phòng.
Sau lưng, một đôi mắt u ám lạnh lẽo dõi theo chúng ta rời đi.
Trên đường, Sở Vô Yếm vừa đi vừa nói chuyện với ta.
"Năm đó vụ án Minh Châu chấn động cả phương Đông Nam, ta từng nghe danh Điểm Hồng Tùng, nhưng nghe nói dù có tiền cũng không mời được, xưa nay chưa ai từng thấy."
"Hồi còn Thanh Tuyệt phủ, Điểm Hồng Tùng rất ít khi lộ diện."
"Nhập mộng g.i.ế.c người, cũng được tính là khống mộng thuật sao?"
"Khống mộng thuật trong thiên hạ, đều xuất phát từ Thanh Tuyệt phủ. Điểm Hồng Tùng chỉ là một nhánh nhỏ trong đó, chuyên nghiên cứu g.i.ế.c chóc, môn đồ không ít."
Ta nhìn thẳng phía trước, chợt thở dài:
"Nhưng Thanh Tuyệt phủ đã không còn, e rằng sau này thiên hạ sẽ chỉ còn nhớ đến Điểm Hồng Tùng thôi."
Sở Vô Yếm lạnh nhạt nói: "Loại tà đạo đó sống chẳng được lâu đâu."
"Đa tạ lời tốt lành."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn.
Đá lát ở hành lang ngục thất gập ghềnh, giữa đường còn có vũng m.á.u lớn, phản chiếu bóng nghiêng của ta.
Đột nhiên, cái bóng lệch sang một bên, là người bên cạnh đưa tay kéo ta lại.
"Cẩn thận."
Ta bị Sở Vô Yếm kéo lệch một bước, tấm lụa mỏng khẽ tung bay, ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
"Cẩn thận cái gì?"
Sở Vô Yếm cúi đầu nhìn ta, đối diện một lát, rồi mới chậm rãi buông tay.
"Máu trong ngục dơ bẩn, đừng để bẩn váy ngươi."
Trong lòng ta dấy lên nghi hoặc, chậm rãi thu ánh mắt lại.
Khi ta và hắn quay về nơi ở, viện đã thay đổi hẳn.
Men theo hành lang dài, đi đến đâu cũng thấy đầy cung nữ đứng thành hàng, người nào cũng ôm hòm trang sức châu ngọc.
"Quốc sư đại nhân!"
Tất cả đồng loạt quỳ xuống, khiến ta giật mình.
Cung nữ đứng đầu dịu giọng giải thích rằng, đây đều là phần thưởng do Hoàng thượng ban xuống, không chỉ vàng bạc châu báu, mà còn có cả cung nữ và hạ nhân.
Ta vốn quen sống một mình, không hiểu Lý Tuyên lại bày ra trò gì, liền bảo họ thu đồ về, cung nữ và hạ nhân cũng trả lại hết.
Sở Vô Yếm nhìn ta, giọng chắc nịch: "Hoàng thượng đã gặp ngươi rồi, phải không?"
Ta nhất thời trầm mặc, đều là "công lao" của Chẩm Nguy.
Lý Tuyên vốn đa tình, nay lại trong mộng cảnh, lửa lớn thiêu rụi lớp lụa mỏng, kiểu gặp gỡ như vậy, làm sao không khiến hắn động tâm?