Khống Mộng Sư

Chương 60



Sắc mặt Lý Tuyên trắng bệch như tờ giấy, môi dưới run rẩy, muốn rút tay về nhưng nhất thời không động đậy nổi.

 

Cúi đầu nhìn, hắn phát hiện trong vết thương m.á.u thịt bầy nhầy, có từng đoạn ruột non chi chít đang cuốn chặt lấy tay hắn, thậm chí còn đang ngọ nguậy.

 

Một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.

 

"Đây là mộng! Căn bản không phải hiện thực!"

 

Hắn phát điên, xô mạnh cửa chạy ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài là vực sâu vô tận, bước chân suýt nữa bước hụt xuống.

 

Quay đầu lại, ta đang chậm rãi bước về phía hắn, toàn thân nhuốm m.á.u nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, càng khiến người ta sợ hãi.

 

"Bệ hạ, còn có cách nào để tha thứ cho ta không? Ta nguyện thử từng cách một vì bệ hạ."

 

Lý Tuyên nắm chặt con d.a.o nhìn ta, giọng nói vô thức trở nên run rẩy.

 

"Khương Tiễn, ngươi bình tĩnh lại. Cho dù đây là mộng cảnh, thân thể ngươi vẫn còn ở Hồ Tâm Các, trẫm đã bố trí xong hết, đêm nay sẽ ra tay g.i.ế.c ngươi..."

 

"Ta biết mà. Bệ hạ muốn g.i.ế.c ta và Chẩm Nguy, nên mới sắp đặt yến tiệc tạ sư, lại còn chuốc say cả hai chúng ta."

 

"Đã biết rồi thì chỉ cần giờ ngươi cho trẫm tỉnh lại, trẫm sẽ đổi ý ngay, ra lệnh cho bọn họ rút lui."

 

Ta nhìn hắn hồi lâu, khẽ cong môi cười thần bí.

 

"Bệ hạ, ngài có biết không? Ta chẳng cần ngài tỉnh lại, cũng có thể khiến ngài đổi ý."

 

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

 

Ta bước về phía trước.

 

Lý Tuyên lùi lại, giẫm hụt một bước, rơi thẳng xuống vực thẳm.

 

Ta cúi đầu nhìn xuống, khẽ cong khóe môi, liền nhảy theo xuống.

 

Lý Tuyên lập tức lao đến mộng tâm, hốt hoảng đẩy cửa điện, vừa mở ra liền chạm mặt ta.

 

"Bệ hạ, ngài đến rồi sao?"

 

Sắc mặt hắn tái nhợt: "Khương Tiễn, ngươi..."

 

Ta lấy chiếc gương kia ra, khẽ lắc lư trước mặt hắn, đợi hắn đưa tay chạm tới, chiếc gương liền biến mất.

 

"Bệ hạ, mộng tâm của ngài, ta cũng từng đến rồi."

 

"Không thể nào! Gian điện đó do chính trẫm cất giữ chìa khóa, ngươi làm sao…"

 

Hắn đột nhiên khựng lại, "Là bà ta... là bà ta đưa cho ngươi..."

 

Trong mắt Lý Tuyên thoáng hiện vẻ đau đớn thật sự.

 

"Bệ hạ, trong lòng ngài chắc cũng hiểu rõ rồi nhỉ. Những việc ngài đã làm, Thái hậu từ lâu đã biết cả rồi. Bà ấy đối với ngài..."

 

Ta chậm rãi nói từng chữ một: "Vô, cùng, chán, ghét."

 

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, cười lạnh khinh miệt.

 

"Không thể nào. Bà ấy trong lòng có ta. Nếu không phải do luân thường đạo lý không cho phép..."

 

Hắn thất thần nhìn về chiếc giường kia.

 

"Khi xưa ta lâm bệnh, bà ấy kề bên giường, thức trắng chăm ta cả đêm."

 

Theo lời hắn, cảnh tượng năm xưa dần hiện lên.

 

Phùng Thông ngồi bên giường, không trang điểm, chống trán mà chợp mắt, tay vẫn khẽ vỗ tấm chăn, mắt khép hờ.

 

Lý Tuyên khi đó mười sáu tuổi, chẳng biết tỉnh lại từ khi nào, lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy một sợi tóc rơi bên má bà ấy.

 

Phùng Thông chưa mở mắt, như có cảm giác, khẽ đặt tay lên tay hắn, lẩm bẩm:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tuyên nhi ngoan… ngủ tiếp đi."

 

Lý Tuyên sững người cúi đầu, chăm chú nhìn bàn tay ấy, không rời mắt lấy một lần.

 

Ta nhíu mày: "Bà ấy đối với ngài, chỉ là tình mẫu tử."

 

Sắc mặt Lý Tuyên chợt sa sầm, giọng bỗng cao vút: "Bà ấy chỉ lớn hơn ta chín tuổi, sao có thể coi ta là con được!

 

"Chuyện đó liên quan gì đến tuổi tác?" 

 

Ta mím môi cười nhạt: "Tiên đế còn lớn hơn bà ấy mười tuổi, bà ấy cũng đâu coi tiên đế là cha."

 

Lý Tuyên bị ta nói nghẹn họng, im lặng rất lâu.

 

"Vậy... tại sao chứ... Bà ấy là thân phận tái giá tiến cung, phụ hoàng cũng không phải nam nhân đầu tiên của bà ấy. Vậy mà phụ hoàng thì được, còn ta lại không được?"

 

"Bà ấy tưởng ta không biết bà ấy muốn nâng đỡ Tiêu phi, nhưng ta chỉ muốn được ở gần bà ấy thôi..."

 

Cảnh vật bốn phía lập tức thay đổi.

 

Hồng Trần Vô Định

Phùng Thông đang một mình vẽ tranh trong vườn.

 

Lý Tuyên bước đi loạng choạng tiến vào, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng kia, đi thẳng đến, cúi người ôm lấy bà từ phía sau.

 

"Mẫu hậu, người rõ ràng biết tâm ý của ta..."

 

Phùng Thông nhìn vết mực trên giấy, sắc mặt dần trầm xuống.

 

Bà buông bút, xoay người lạnh lùng, vung tay tát thẳng vào mặt hắn.

 

"Ngươi có phát điên thì cũng thôi đi, sao còn phá hỏng tranh của ta?"

 

Lý Tuyên bị tát ngã nhào trên đất, gương mặt đã quen sống trong nhung lụa suốt bao năm lập tức hằn lên dấu tay đỏ rực.

 

Phùng Thông ngồi xổm xuống nhìn hắn, trong mắt không chút gợn sóng, giọng điệu tràn đầy chán ghét.

 

"Ta đã tìm sẵn thế thân cho ngươi, ngươi còn tới đây quấy rầy ta làm gì?"

 

Lý Tuyên mắt đỏ hoe, siết chặt nắm tay.

 

"Bao nhiêu năm nay, trong cung này, không ai khiến trẫm để tâm cả!"

 

Phùng Thông đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống.

 

"Năm xưa tiên đế giao ngươi cho ta nuôi, là bởi vì ta không con cái, muốn để ta có người nương tựa về sau. Vậy mà ngươi lại phụ lòng kỳ vọng ấy."

 

"Mười năm trước, khi người độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, ông ta lại bắt người thủ lăng. Ông ta thật sự tốt với người sao? Ông ta đề phòng ai, người còn không hiểu sao?"

 

Phùng Thông càng lúc càng thất vọng.

 

"Ngươi nếu đoán được hắn đã biết chuyện rồi, hẳn cũng hiểu rõ, nếu ta nguyện ý đi cùng ngươi giả c.h.ế.t thủ lăng, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Hắn đề phòng ngươi, chứ chẳng phải là ta."

 

Khóe môi Lý Tuyên cong lên thành nụ cười lạnh, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

"Ông ta c.h.ế.t rồi, người nói thế nào cũng được... Dù sao, trong lòng người cũng chỉ có ông ta."

 

Đúng lúc ấy, Lan Tiêu và mấy người khác vội vã chạy đến.

 

Lý Tuyên và Phùng Thông thu lại sắc mặt, giấu đi chuyện vừa rồi.

 

Cảnh tượng trước mắt cũng theo đó mà tan biến.

 

"Ngươi quả thật không bằng tiên đế." 

 

Ta thốt ra đầy chân thành.

 

Lý Tuyên nghe xong câu ấy, lập tức quay đầu, mắt đỏ rực.

 

"Trẫm không bằng ông ta?"

 

Trong điện bỗng tràn vào vô số con bướm đêm, tạo nên tiếng cánh vỗ kinh khủng quái dị, ào ào lao về phía mặt ta.