1.
Chiếc mũ trùm đầu bị tháo ra, sau cơn chóng mặt ngắn ngủi, tôi nhìn thấy người bạn trai đã biến mất ba năm trời.
Hốc mắt tôi lập tức đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
"Trương Nghiệp, lâu rồi không gặp."
Anh ta đưa tay chạm nhẹ lên mặt tôi, ánh mắt sâu thẳm:
"Lâu rồi không gặp, Lộc Bạch."
Hai tay bị trói ngược, tôi chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đã trở nên đen hơn, cơ bắp săn chắc, vẻ mặt tuấn tú ngày nào giờ đây nhuốm đầy hung ác.
Chưa kịp nói thêm gì, một gã ốm nhom đứng sau lưng Trương Nghiệp cất giọng lạnh lẽo:
"Đại ca, cô ta là một con cớm."
*Cớm là từ ngữ chỉ cảnh sát.
Ánh mắt đầy vẻ âm u của hắn dán chặt lên người tôi:
"Cẩn thận cô ta là nội gián."
"Thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót," hắn nhấn mạnh.
Tôi bật cười khẽ.
Gã này, ngày trước khóc lóc van xin tôi thả hắn đi, thái độ đâu có giống bây giờ.
Trong căn phòng chật kín người, ánh mắt căm thù và ngờ vực như những lưỡi d.a.o ghim chặt vào tôi.
Trương Nghiệp từ từ rút khẩu s.ú.n.g Browning ra, nòng s.ú.n.g đen kịt cọ vào bộ đồ phạm nhân của tôi, ánh mắt anh sâu thẳm khó lường.
Đúng lúc ấy, điện thoại của anh reo lên.
Anh bước ra ngoài nghe máy, gã ốm nhom lập tức lao tới, dùng d.a.o dí vào cổ tôi.
Tôi nhìn hắn, lạnh lùng nhếch môi, giọng khẽ trêu ngươi:
"Sao? Sợ tôi kể chuyện anh tè ra quần vì sợ à?"
Mặt gã lập tức biến sắc, cơn giận dữ bùng lên.
Tôi cảm nhận được lưỡi d.a.o sắc nhọn cứa vào cổ, cảm giác đau buốt cùng dòng m.á.u ấm rỉ ra.
Hắn còn định mạnh tay hơn, nhưng may thay, Trương Nghiệp quay lại kịp thời.
Anh vung tay tát mạnh vào mặt hắn:
"Người của tao, tới lượt mày động vào sao?"
2.
Gã gầy gò ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, lùi về phía sau một cách nhục nhã.
Trong căn phòng, những tiếng xì xào bàn tán ngay lập tức biến mất, không gian lặng ngắt như một nấm mồ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trương Nghiệp quét qua từng người một:
"Yên tâm đi, vừa rồi Kiến gọi báo. Cô ta bây giờ đã có tên trên danh sách truy nã."
Đúng vậy.
Thả một tên buôn ma túy, lại bị bắt đi giữa đường.
Đồng đội cũ của tôi chắc chắn đã điều tra ra chuyện tôi từng quen biết và yêu đương với Trương Nghiệp thời niên thiếu.
Trước đây, đội chúng tôi liên tiếp thất bại trong các chiến dịch.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Giờ họ chắc mười mươi tin rằng tôi chính là nội gián của đám buôn ma túy.
Nhưng sự thật thì, nội gián thực sự là một kẻ khác.
Trương Nghiệp dẫn tôi vào một căn phòng mà tất cả cửa sổ đều bị đóng kín bằng đinh.
Cánh cửa vừa khép lại, tôi lập tức hỏi dồn:
"Anh thực sự cài nội gián vào đội chungs tôi sao? Kiến là ai?"
Anh nhướng mày, nụ cười đầy ý tứ:
"Chúng tôi...?"
"Giờ em muốn thẩm vấn tôi với tư cách một cảnh sát chống ma túy sao?"
Tôi đối diện với ánh mắt anh vài giây, rồi mệt mỏi buông xuôi:
"A Nghiệp, g.i.ế.c em đi."
Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu:
"Tại sao lại thả Khỉ? Tại sao để hắn đến cảnh báo cho tôi?"
Tôi khẽ cười nhạt:
"Vì em không muốn anh chết."
"Nhưng em là cảnh sát. Thả hắn ra, em đáng bị trừng phạt."
Giọng tôi bỗng trở nên kích động:
"Anh g.i.ế.c em đi, hoặc là thả em ra để em chịu án tù."
Trương Nghiệp đột ngột đẩy tôi ngã xuống giường, giọng nói như gằn lên từng chữ:
"Vứt đi hai anh em mới cứu được em ra, em nghĩ muốn c.h.ế.t là dễ sao?!"
3.
Hơi thở của anh ấy gần ngay trước mặt, chúng tôi cứ thế đối diện nhau, chẳng ai nhường ai.
Trên đầu, chiếc quạt trần cũ kỹ quay chậm chạp, phát ra âm thanh cọt kẹt khó chịu.
Trong đôi mắt của Trương Nghiệp, ánh lửa giận dữ bùng lên.
Anh bất ngờ cúi người, áp môi hôn tôi một cách mạnh mẽ.
Tôi phản kháng dữ dội, cuối cùng cắn mạnh vào lưỡi anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-muon-yeu-anh-mot-lan-nua/c1.html.]
Một vị tanh mặn tràn ngập miệng tôi, đầy mùi máu.
Trương Nghiệp bật người dậy, giáng xuống tôi một cái tát đau điếng:
"Em dám cắn tôi!"
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, ánh lên những tia máu. Tôi cắn chặt môi để ngăn nước mắt tuôn trào:
"Em sớm nên nhận ra, anh đã thay đổi."
Tôi nhìn chằm chằm vào vết sẹo mờ trên thái dương của anh, giọng nghẹn lại:
"Anh không còn là Trương Nghiệp năm đó, người không màng nguy hiểm để cứu tôi."
Năm ấy, chúng tôi đang đi dạo phố thì một tấm biển quảng cáo rơi xuống.
Anh đẩy tôi ra, còn mình thì bị đập trúng.
Máu từ trán anh tuôn ra không ngừng, để lại một vết sẹo sâu hoắm.
Nhưng mười năm trôi qua, vết sẹo ấy giờ đây đã mờ đến mức gần như không thể thấy.
Tôi đưa tay chạm lên vết sẹo đó:
"Khi vết sẹo này hoàn toàn biến mất, có lẽ anh cũng sẽ quên em mãi mãi."
Nắm tay của Trương Nghiệp từ từ siết chặt, như thể anh đang cố kiềm nén điều gì đó.
Một lúc lâu sau, anh lạnh lùng lên tiếng:
"Để tôi băng bó vết thương cho em trước."
Vết rạch trên cổ tôi vẫn chảy máu, nhuộm đỏ cả cổ áo của bộ đồ tù nhân.
Trương Nghiệp dùng băng gạc quấn quanh cổ tôi, ánh mắt sắc lạnh:
"Tốt nhất em đừng lừa tôi."
Anh cắt đứt mẩu băng thừa, rồi siết mạnh nút thắt.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy hơi thở mình bị chặn lại, không khí như bị rút cạn.
4.
Anh lại buông tay ra, giọng điệu lạnh lùng:
"Nếu tôi phát hiện em là nội gián, tôi sẽ tự tay g.i.ế.c em!"
Trong phòng, ánh đèn leo lét mờ nhạt, nhưng bên ngoài, ánh trăng sáng rực rỡ.
Tôi nhìn qua khe hở của những tấm gỗ mục, thấy được một nửa vầng trăng đang treo lơ lửng, nhẹ giọng nói:
"Em đói rồi, có thể nấu cho em một bát mì trứng không?"
Năm mười bốn tuổi, Trương Nghiệp chuyển đến sống đối diện nhà tôi.
Bố anh ấy đi làm xa quanh năm không về, mẹ anh thì ngày nào cũng đi đánh bài.
Anh thường xuyên bị đói, gầy gò như một cây sậy.
Có một lần, tôi tan học về nhà, phát hiện anh ấy ngồi trong cầu thang, mặt đầy vết thương, không nói một lời.
Khi tôi mở cửa, thậm chí còn nghe được tiếng bụng anh sôi ùng ục.
Sau đó, tôi năn nỉ mẹ nấu cho anh một bát mì trứng.
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu cố ý để lại phần cơm cho anh.
Chỉ trong một năm, anh giống như cây cối gặp gió xuân, vùn vụt cao lớn.
Ở trường, chúng tôi gần như không hề nói chuyện, nhưng mỗi khi tôi đi con đường tắt tối tăm sau giờ tự học buổi tối, anh luôn lặng lẽ đi cách tôi hai ba mét.
Bước chân anh nặng nề, dù không ngoảnh lại, tôi cũng biết đó là anh.
Sự bảo vệ thầm lặng ngày trước, khi nhớ lại giờ đây, giống như những mảnh thủy tinh bọc đường.
Trông thì ngọt ngào, nhưng lại gây đau đớn đến c.h.ế.t người.
Tôi bị nhốt trong căn phòng này, cổ chân bị xích bằng một sợi xích sắt nặng nề và han gỉ.
Qua khe gỗ, tôi nhìn thấy bên ngoài là một ngôi làng ẩn sâu trong núi, nơi con người hiếm khi đặt chân tới.
Những người dân ở đây da ngăm đen, mặc trang phục truyền thống, cười để lộ hàm răng vàng khè trông chất phác.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ ngoài.
Tối hôm đó, Trương Nghiệp kéo tôi đi dự lễ hội lửa trại.
Trong ánh lửa bập bùng, một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi cầm súng, gọi một tiếng "Mẹ", rồi không chút do dự bóp cò.
Viên đạn xuyên thẳng qua đầu của người phụ nữ trung niên.
Tôi đứng gần đó, m.á.u nóng phun lên, văng cả vào mặt tôi.
Tôi lập tức cảm thấy buồn nôn.
Trương Nghiệp bóp c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi, không cho phép tôi né tránh ánh mắt:
"Thấy chưa? Đó chính là kết cục của kẻ phản bội."
"Bao năm làm cảnh sát, cảnh tượng như thế này chưa đủ sao? Máu trong người vẫn chưa nguội à?"
Tay tôi nắm chặt thành nắm đấm.
Chính vì là cảnh sát, nên m.á.u trong người tôi sẽ không bao giờ nguội.
Lửa cháy rừng rực, ánh mắt đầy căm hận và hung ác của mọi người xung quanh găm chặt vào tôi.
Cảnh sát và bọn buôn ma túy, là hai kẻ thù không đội trời chung, như thể đã khắc sâu trong gen di truyền.
Tôi đè nén mọi cảm xúc trong lòng, nhìn Trương Nghiệp, cười nhạt đầy châm chọc:
"Vậy, anh đang muốn cảnh cáo em?"
Tôi nắm chặt vai anh, lắc mạnh:
"Nếu đã nghi ngờ là nội gián, sao không g.i.ế.c em ngay bây giờ!"
"Anh nghĩ em muốn lẫn lộn với đám bọn anh sao?"
Một họng s.ú.n.g lạnh lẽo chĩa thẳng vào thái dương tôi.