Không Muốn Yêu Anh Một Lần Nữa

Chương 3



Năm tư đại học, tôi và anh tái ngộ sau bao năm xa cách.

Lần đó, dù đã uống thuốc tránh thai nhưng tôi vẫn có thai.

Khi ấy tôi còn chưa tốt nghiệp, mà bác sĩ lại bảo rằng đứa bé đã bị ảnh hưởng bởi thuốc, không thể giữ lại.

Cuối cùng, tôi buộc phải làm phẫu thuật.

Ngày đó, anh túc trực bên giường tôi, không ngừng nói:

"Xin lỗi, Lộc Bạch. Chúng ta nhất định sẽ có con với nhau lần nữa."

Nhiều năm trôi qua, lời anh nói nay lại thành sự thật.

"Có thể chỉ là phản ứng do thay đổi môi trường thôi."

Anh siết tay tôi chặt hơn, quả quyết:

"Không, chắc chắn là con của chúng ta."

Tôi để mặc anh ôm tôi, hỏi:

"Lúc nãy mọi người nhắc đến Hắc Ưng. Anh từng gặp hắn rồi đúng không? Hắn là người thế nào?"

Anh buông tôi ra, xoay người tôi lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi chằm chằm:

"Em quan tâm đến hắn nhiều như vậy làm gì?"

"Lần này em trở lại bên anh, chẳng lẽ chỉ để tìm ra thân phận thật sự của hắn?"

9.

Tôi mím môi, trong lòng tràn ngập sự căng thẳng, nhưng ngoài mặt lại đầy vẻ giận dỗi:

"Anh mắng Thọ Hầu thì hay lắm, nhưng chính anh lại chẳng tin em chút nào."

"Nói thì cứ nói, không nói thì thôi, em cũng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi mà."

"Cảnh sát điều tra bao nhiêu năm, ngay cả tròn hay méo còn không rõ, chẳng lẽ em không được phép hỏi hai câu à?"

Tôi giận dỗi hất tay anh ra, nhưng Trương Nghiệp lại nắm chặt hơn, giọng điệu mềm mại hơn hẳn:

"Em quan tâm đến hắn như vậy, hôm nào anh dẫn em đi gặp."

Lòng tôi run lên, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh:

"Dẫn em đi gặp?"

Gương mặt Trương Nghiệp chìm trong bóng tối, giọng trầm xuống:

"Ừ, em sớm muộn gì cũng phải gặp hắn. Đến lúc đó, đừng ngạc nhiên quá."

Tôi cố tỏ ra thản nhiên, hỏi:

"Tại sao phải ngạc nhiên?"

Anh nở nụ cười nhạt:

"Đến lúc đó, em sẽ hiểu."

Nếu danh tính thật sự của Hắc Ưng có thể khiến tôi kinh ngạc, chỉ có một khả năng duy nhất—

Tôi đã từng gặp hắn, thậm chí quen biết hắn!

Ý nghĩ này khiến tôi lạnh sống lưng.

Tôi cẩn thận rà soát lại tất cả những người xung quanh mình trong đầu, nhưng vẫn chẳng có chút manh mối nào.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Đêm ấy, trời mù mịt mây đen, trăng tắt lịm.

Trương Nghiệp đã ngủ say. Ngón tay tôi lướt nhẹ trên lưng anh

Đây là vị trí tim, đây là lá lách...

Từ những điểm này đ.â.m xuống, có thể lấy mạng trong nháy mắt.

Nhưng...

Chưa phải lúc.

Trời tờ mờ sáng, Lý Lượng chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, hắn và tôi đứng dưới mái nhà tranh trò chuyện.

Tôi nhìn hắn, khẽ hỏi:

"Tại sao?"

Hắn ngụy trang rất giỏi, từng bị thương nhiều lần trong những lần hành động trước đây. 

Tôi chưa từng nghĩ đến việc "Kiến" lại chính là hắn.

Hắn nhả một làn khói thuốc, thản nhiên đáp:

"Người trong tộc tôi sống dựa vào việc này để kiếm sống, lập trường khác nhau mà thôi."

Rõ ràng từ trước đến nay, hắn là người truyền tin tức của tôi cho Trương Nghiệp.

Đầu năm nay, Cục trưởng Vương từng giới thiệu vài đối tượng cho tôi. 

Sau mỗi buổi gặp mặt, tôi luôn nhận được tin nhắn từ một số điện thoại ảo:

"Hắn không xứng với em!"

Sau khi điều tra, những tin nhắn ấy đều được gửi từ khu vực biên giới.

Chỉ có thể là Trương Nghiệp.

Anh vẫn để ý đến tôi, không thể buông bỏ được tôi.

Tôi chủ động đề nghị với Cục trưởng Vương việc trở thành nội gián, và sự thật chứng minh phán đoán của tôi không sai.

Dù có chút nghi ngờ, Trương Nghiệp vẫn giữ tôi bên cạnh.

Lý Lượng nghiêng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh:

"Tôi từng nghĩ cô sẽ làm cảnh sát phòng chống ma túy cả đời, c.h.ế.t trên cương vị ấy, làm liệt sĩ."

Tôi cụp mắt, nhìn khẩu s.ú.n.g bên hông hắn, nhẹ giọng nói:

"Thực ra, tôi bây giờ vẫn muốn g.i.ế.c anh."

Hắn rút khẩu s.ú.n.g ra, chậm rãi vuốt ve thân súng, mỉm cười:

"Ai mà không muốn? Tôi cũng muốn g.i.ế.c cô."

"Nhưng giữ cô lại, chưa biết chừng Cục trưởng Vương và đám người của cô sẽ biết được tôi là nội gián."

10.

Trương Nghiệp đang nói gì đó với Lão Hòa ở xa.

Hình như có linh cảm, anh quay lại nhìn tôi.

Lý Lượng lại rút s.ú.n.g vào, thở dài:

"Thật tiếc, xem ra bây giờ không thể rồi!"

Hắn dập điếu thuốc:

“Cô có thể lừa được Trương Nghiệp cái đầu óc ngây thơ vì yêu, nhưng chắc chắn không qua mắt được Hắc Ưng."

"Đoạt mạng của cô, nếu cô là nội gián của cảnh sát, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trong tay Hắc Ưng."

Ánh mắt tôi ngưng tụ lại, hỏi:

"Anh đã gặp Hắc Ưng?"

Lý Lượng cười nhưng không đáp.

Hắn vẫy tay chào tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-muon-yeu-anh-mot-lan-nua/c3.html.]

"Mong là cô thật sự mang thai với Trương Nghiệp, có thể như vậy em sống lâu một chút."

Tôi gọi hắn lại:

"Anh có thể giúp tôi một việc không? Mấy ngày nữa là ngày giỗ mẹ tôi, tôi không thể về, anh có thể giúp tôi đi đốt giấy tiền cho bà được không?"

Mọi người trong đội đều biết mẹ tôi là người đã nuôi tôi khôn lớn.

Nhưng bà qua đời đột ngột khi tôi còn học đại học, tôi chưa kịp báo hiếu, đó luôn là một nỗi tiếc nuối sâu sắc trong lòng tôi.

Mỗi năm tôi đều đến mộ mẹ đốt giấy tiền, yêu cầu này cũng chẳng có gì quá đáng.

Lý Lượng ngập ngừng.

Tôi nói tiếp:

"Năm ngoái anh bị thương trong nhiệm vụ, ngày giỗ vợ anh cũng là tôi đi đốt giấy."

Lý Lượng nhún vai:

"Được thôi, coi như trả ơn cô, nhưng tôi không thể đi mộ."

Hắn rất cẩn thận.

"Tôi biết rồi, anh có thể đi tới nhà ngoại tôi ở quê, đốt giấy tiền ở đó, mẹ tôi chắc cũng nhận được."

"Được!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi lên đường, tôi đã nói với Cục trưởng Vương rằng tôi sẽ nghĩ cách cho người đi đốt giấy tiền cho mẹ tôi.

Chỉ cần có một chút manh mối, chắc chắn Cục trưởng Vương sẽ tìm được thông tin.

Ai ngờ lại vô tình lôi ra được một con "kiến" giấu rất sâu.

Bầu trời sáng dần, ánh bình minh nhuộm đỏ chân trời.

Có người mang que thử thai lên núi.

Lý Lượng vỗ vỗ Trương Nghiệp:

"Tôi phải đi rồi, đợi tin tốt, nhớ nói cho tôi biết nhé."

Trương Nghiệp không chớp mắt, nhìn tôi thao tác.

Nước tiểu từ từ ngấm vào que thử, mỗi giây chờ đợi kéo dài như vô tận.

Cuối cùng, một vạch đỏ nhạt hiện lên.

Trương Nghiệp nắm chặt que thử, ánh mắt nhìn tôi như thể đang phát sáng.

Giây phút này, anh như một người bạn trai bình thường.

Như một người cha đang vui mừng hạnh phúc.

Nhưng anh—

Cuối cùng vẫn không phải là người bình thường.

Đã lâu rồi, tôi được đối đãi tốt hơn.

Vì nghén nặng, Trương Nghiệp luôn ở bên cạnh, tìm mọi cách để làm thức ăn cho tôi.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn gầy đi rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, đến ngày giỗ mẹ tôi.

Trương Nghiệp rất chu đáo, đã sai người mua giấy tiền và nhang từ dưới núi.

Tôi quỳ xuống hướng về phía Bắc, nhìn ngọn nến lung linh, nói:

"Trương Nghiệp, anh cũng nên quỳ trước mộ mẹ em đi!"

Ánh mắt Trương Nghiệp híp lại, thần sắc thay đổi.

11.

Tôi quay đầu nhìn anh, giả vờ không biết gì:

"Anh là bố của đứa trẻ, là rể của mẹ em, quỳ lạy mẹ em có khó khăn gì với anh sao?"

Trương Nghiệp thở phào một hơi:

"Đương nhiên, là anh phải quỳ lạy mẹ của chúng ta."

Anh quỳ xuống, tôi chăm chú nhìn vào gáy của anh

Nhìn anh cúi đầu ba lần, mạnh mẽ.

Anh có cảm thấy hối hận không?

Có lẽ trong giây phút ấy, anh sợ hãi lắm.

Sợ tôi đã biết mọi chuyện đằng sau.

Tiếc quá.

Tôi sớm đã biết anh đóng vai trò gì trong cái c.h.ế.t của mẹ tôi.

Dù Trương Nghiệp có nói sẽ đưa tôi đi gặp Hắc Ưng, nhưng mãi không có động tĩnh.

Tôi thi thoảng tỉ tê hỏi, nhưng anh luôn cảnh giác.

Tôi không dám ép quá, sợ phản tác dụng.

Một tuần sau, Trương Nghiệp không thể tránh được, anh phải ra ngoài nhận hàng.

Đêm trước khi đi, tôi ôm lấy anh:

"Trương Nghiệp, anh phải về an toàn, em và con đều đợi anh."

Thật ra tôi mong anh bị thương một chút, như vậy kế hoạch tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.

Trời giúp tôi, anh quả nhiên bị thương.

Đối phương không giữ lời hứa, đưa hàng giả.

Hai bên đấu súng, Trương Nghiệp bị trúng một viên vào tay.

Khi tôi thay thuốc cho anh, nhẹ nhàng vuốt vết thương, nước mắt rơi lã chã:

"Trương Nghiệp, chúng ta đi đi, ba người chúng ta rời khỏi đây."

Trương Nghiệp vỗ đầu tôi:

"Đừng sợ, anh sẽ không c.h.ế.t đâu."

Tôi nắm tay, đặt lên bụng mình:

"Hôm qua, con đã đá em rồi, anh thử cảm nhận xem, đây là con của anh."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vừa đau đớn vừa lo lắng:

"Trương Nghiệp, ba chúng ta đều c.h.ế.t sớm, anh cũng muốn con mình giống như vậy sao?"

"Anh có muốn con theo anh làm buôn ma túy, hay là không có cha từ nhỏ không?"

Cuối cùng Trương Nghiệp cũng bị cảm động, anh đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi:

"Được rồi, anh đồng ý với em."

Tôi nở một nụ cười nhẹ:

"Vậy chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận, Hắc Ưng có đuổi g.i.ế.c chúng ta không?"

"Không!" Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi,

"Ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp hắn!"