"Đó là lời nói nhảm, bà ấy chỉ đang chia rẽ chúng ta."
Hắc Ưng mỉm cười nhìn chúng tôi: "Mẹ mày không phải c.h.ế.t vì ma túy sao? Chính nó là người đưa thuốc cho mẹ mày."
Thực ra tôi đã biết từ hai năm trước.
Lúc này, tôi nhớ lại cảm giác khi đó, nước mắt chảy xuống không ngừng, không dám tin vào những gì nghe thấy, nhìn về phía người bên cạnh:
"A Nghiệp, lời bà ta nói có thật không?"
"Không, em nghe anh giải thích..."
Hắc Ưng vẫn nhìn tôi không rời mắt, quan sát cẩn thận phản ứng của tôi, "Nó đúng là yêu mày, lúc trước tao bảo nó cho mày dùng ma túy, để mày trải qua cái cảm giác đau đớn, tuyệt vọng không thể làm gì được."
"Nó không nỡ, chỉ có thể ra tay với mẹ mày."
Nước mắt tôi rơi xuống không ngừng.
Cổ họng nghẹn lại, mãi không phát ra được tiếng.
Trương Nghiệp đưa tay ôm tôi, tôi đẩy mạnh anh ra, gào lên: "Anh đừng chạm vào em, tại sao, tại sao anh lại làm như vậy?"
16.
"Ba năm! Mẹ em đã nấu cơm cho anh suốt ba năm!"
Hai năm trước, khi tôi biết sự thật từ tờ giấy mẹ tôi để lại trong khe giường, Trương Nghiệp đã biến mất.
Bao năm qua, tôi mãi không hiểu tại sao anh lại làm như vậy.
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng đã hỏi được câu hỏi khiến lòng tôi không yên.
Trương Nghiệp môi run rẩy, không trả lời.
Hắc Ưng nghiến răng, nói: "Bởi vì mẹ mày, mười bốn năm trước, đã g.i.ế.c cha nó, ông chồng c.h.ế.t tiệt của tao."
Mười bốn năm trước, cảnh sát đã chuẩn bị kỹ càng, bắt Hắc Ưng.
Đáng tiếc là vẫn để Hắc Ưng (cha của Trương Nghiệp) trốn thoát.
Ông ta bị thương nặng, chạy trốn đến khu vực chúng tôi, ẩn náu trong một căn nhà bỏ hoang đã nhiều năm.
Mẹ tôi là cảnh sát hộ khẩu, nắm rõ từng người dân trong khu vực, thấy ông ta có vẻ khả nghi và có mùi m.á.u tanh, liền báo cảnh sát.
Cảnh sát đến bắt, Hắc Ưng phản kháng quyết liệt, sợ ông ta làm hại dân chúng nên đã b.ắ.n c.h.ế.t ông ta ngay tại chỗ.
Hắc Ưng (mẹ của Trương Nghiệp) nhàn nhạt nói: "Cô ta không phải là người thích quản chuyện bao đồng sao, để cô ta nếm thử cái cảm giác bị ma túy hành hạ, sống không bằng chết."
"Để cô ta rơi xuống bùn, ngay cả khi c.h.ế.t đi cũng khiến người ta khinh bỉ."
Giây phút đó, trái tim tôi như bị nghìn vạn thanh kiếm đ.â.m xuyên, nước mắt chảy ra, nhuốm m.á.u tanh.
Mẹ tôi à, bà chỉ là một cảnh sát bình thường.
Trong tờ giấy vội vàng bà để lại, ngoài việc nhắc tôi phải cẩn thận với Trương Nghiệp, chỉ có một câu: "Nếu có thể làm lại, mẹ vẫn sẽ báo án, vì mẹ là cảnh sát nhân dân."
Nếu m.á.u tôi đã lạnh, thì ai sẽ bảo vệ đất nước này, ai sẽ bảo vệ nhân dân?
Khi đó tôi không hiểu "báo án" có ý gì.
Hóa ra sự thật lại tàn nhẫn đến vậy.
Mỗi lần van xin kẻ buôn ma túy, với bà ấy, chắc chắn là sống không bằng chết.
Họ dám xúc phạm bà như vậy.
Không lạ gì khi bà lại tự sát.
Trương Nghiệp hoảng loạn, vội vàng nói: "Đừng, là lỗi của anh, vì đứa trẻ, em đừng khóc nữa."
Đúng, tôi còn có con, đó là lá bài lớn nhất của tôi.
Tôi biết mình phải làm gì để truyền thông điệp ra ngoài!
17.
Trương Nghiệp bước tới ôm tôi, trong lúc đang giằng co với anh, tôi cố ý va bụng vào cạnh bàn.
Đau quá!
Mỗi ngón chân đều cuộn lại.
Một dòng m.á.u ấm từ đùi chảy xuống.
Trương Nghiệp trợn mắt: "Lộc Bạch, em chảy m.á.u rồi."
Tôi cúi đầu nhìn vết m.á.u loang trên quần, mỉm cười hài lòng: "Tốt lắm, em không muốn đứa bé này nữa."
"Trương Nghiệp, em sẽ không sinh con cho anh."
Để Hắc Ưng không nghi ngờ, đây là phản ứng và lời thoại tốt nhất tôi có thể nghĩ ra.
Trương Nghiệp vội vàng ôm tôi lên, sau đó hung tợn nhìn Hắc Ưng: "Mẹ muốn tự tay g.i.ế.c cháu trai của mình mới vừa lòng sao?"
"Nếu Lộc Bạch mất đứa bé này, thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ muốn có con nữa."
Ánh mắt sắc lạnh của Hắc Ưng rơi trên mặt tôi, thần sắc u ám.
Sau vài giây, bà ta mở miệng: "Đứng đấy làm gì, đưa cô ta đi bệnh viện."
Hít một hơi dài...
Lần này, tạm thời qua được.
Lúc nãy, tôi đã nghĩ rất nhiều.
Mười bốn năm trước, bố của Trương Nghiệp, Hắc Ưng bị b.ắ.n chết.
Mười năm trước, mẹ của Trương Nghiệp, đã thay thế vị trí của Hắc Ưng.
Từ những câu nói trước đây về "số mệnh", có thể đoán được: Hắc Ưng chỉ là một biệt danh, nó đã truyền lại trong gia đình này.
Người kế nhiệm tiếp theo sẽ là Trương Nghiệp, và con của Trương Nghiệp, có thể sẽ là Hắc Ưng đời sau.
Họ không phải là một người, họ là sự kế thừa trong gia đình, vì vậy việc điều tra theo hướng cũ là sai lầm.
Làm sao có thể tìm ra được.
Đứa bé trong bụng tôi là dòng m.á.u duy nhất của Trương Nghiệp hiện tại.
Là người kế thừa của Hắc Ưng trong tương lai, vì thế mẹ anh chắc chắn sẽ quan tâm.
Trên đường đến bệnh viện, mặt Trương Nghiệp tái mét.
"Lộc Bạch, đứa bé này chắc chắn sẽ giữ được, em đừng sợ."
Tôi không sợ.
Chính anh mới đang sợ đó, Trương Nghiệp.
Trong thời kỳ dịch bệnh, mọi người đều đeo khẩu trang.
Điều này lại tạo ra nhiều thuận lợi cho những người sống trong bóng tối, không thể để lộ diện.
Trương Nghiệp đã chuẩn bị sẵn cho tôi một thân phận mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khong-muon-yeu-anh-mot-lan-nua/c5.html.]
Bệnh viện tôi đến, bác sĩ tôi khám, đều là anh đã liên lạc trước.
Tôi đã cầu xin bác sĩ bỏ đứa bé này, nhưng dưới sự chỉ thị của Trương Nghiệp, đã cho tôi truyền dịch để giữ thai.
Khi siêu âm, Trương Nghiệp nghi ngờ nhìn bác sĩ siêu âm: "Trước đây sao tôi chưa thấy bác sĩ này?"
Bác sĩ không vui đáp: "Sao, một người đàn ông lớn như vậy, mỗi ngày lại đi siêu âm phụ khoa à?"
Bác sĩ chính, người quen của Trương Nghiệp, đi tới, thì thầm: "Đây là cháu gái tôi, vừa từ Thượng Hải qua. Con bé là người của chúng ta, anh yên tâm."
Trương Nghiệp muốn đi vào.
Bác sĩ quát: "Anh vào làm gì, đứng ngoài đợi đi, lúc này mới vội vã, sao không chăm sóc bệnh nhân cho tốt, để cô ấy chảy nhiều m.á.u như vậy!"
"Chậm một chút, có khi mạng cũng không giữ được."
Trương Nghiệp chưa từng chịu nhục như vậy, sắc mặt anh lúc xanh lúc đỏ.
Nhưng vẫn nhịn xuống, lùi lại vài bước, đứng ngoài màn xanh.
Đầu dò siêu âm di chuyển trên bụng tôi, lạnh ngắt và dính dính.
Bác sĩ cũng không dễ chịu gì: "Nếu đã có tiền sử sảy thai, càng phải cẩn thận, không biết một thai nhi sống sót khó khăn đến thế nào sao?"
Tôi suy nghĩ một lúc, thở dài: "Đúng vậy, sống thật sự khó quá."
Bác sĩ trợn mắt nhìn tôi: "Khó cũng không thể quên nhiệm vụ của mình!"
Mã hiệu đã khớp!
Cô ấy là người liên lạc của tôi.
Màn xanh đột ngột bị vén lên, Trương Nghiệp tay đặt sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chúng tôi, giọng điệu lạnh lẽo: "Nhiệm vụ gì?"
18.
Bác sĩ cười lạnh một tiếng: "Nhiệm vụ của người làm mẹ! Một khi đã mang thai, các bạn sẽ là cha mẹ, vì con cái, phải cẩn thận hơn nữa."
"Ai bảo anh vào đây, vẫn chưa kiểm tra xong, nhanh chóng ra ngoài đi."
Trương Nghiệp liếc nhìn tôi, tôi mặt mũi đầy tuyệt vọng.
Anh dịu dàng nói: "Lộc Bạch, đứa bé vô tội, nếu em muốn trách, cứ trách anh đi."
Bác sĩ liếc hắn một cái: "Còn chưa xong sao, không phải lúc để nói những chuyện này."
Trương Nghiệp nhíu mày, tức giận lắm nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, hạ màn che xuống.
Bác sĩ thở dài im lặng, lấy một tờ giấy lau tay.
Tờ giấy ướt đẫm.
Cô ấy vừa rồi cũng rất căng thẳng phải không?
Cô ấy nhanh chóng cười với tôi một cái, rồi lại làm mặt nghiêm chỉnh tiếp tục trách móc.
Trong khi đó, tay tôi đã lặng lẽ di chuyển trên ga giường.
Tôi thực sự mang thai đôi.
Sau khi xét nghiệm m.á.u và siêu âm, là một trai một gái.
Trương Nghiệp vui mừng khôn xiết.
"Thật tuyệt, hóa ra là song thai."
Hắc Ưng đã cử một nữ thuộc hạ đến, ngày nào cũng canh chừng tôi trong phòng bệnh.
Thỉnh thoảng khi quay người, tôi bắt gặp ánh mắt của Trương Nghiệp, lúc nào cũng sâu thẳm không đáy.
Anh vẫn còn đầy nghi ngờ.
Tôi phải tiếp tục diễn trò.
Vì vậy, tôi thu thập các vòng kim loại từ chai thuốc, vặn chúng lại thành một chùm, đẩy mũi nhọn vào và nhân lúc Trương Nghiệp không chú ý, đ.â.m vào cổ anh
Anh phản ứng rất nhanh, chỉ bị cắt xước một chút.
Ánh mắt anh đen ngòm: "Em muốn g.i.ế.c anh à?"
Tôi thở hổn hển: "Chẳng lẽ em không nên g.i.ế.c anh sao?"
Tôi cầm con d.a.o tự chế, đẩy vào cổ mình: "Không g.i.ế.c được anh, thì em sẽ tự kết liễu, em tuyệt đối sẽ không sinh con cho anh."
Tôi dồn hết sức lực, m.á.u từ cổ tôi chảy ra ào ạt.
Nhưng Trương Nghiệp kịp thời đánh bay vũ khí của tôi.
Từ đó về sau, thay vì nghi ngờ tôi, anh càng phải phòng tránh việc tôi tự sát cùng đứa bé.
Tôi nằm viện một tuần ở bệnh viện tư nhân.
Khi xuất viện, xe đi suốt con đường ra ngoại ô.
"Anh sẽ đưa em về núi à?"
"Không!" Trương Nghiệp ánh mắt sâu thẳm, "Mẹ anh bảo đưa em đến chỗ bà ấy."
A...
Hắc Ưng, tổ ấm của bà ta, cuối cùng cũng sẽ được tiết lộ.
19.
Cả chuyến đi, tôi đều bị bịt mắt, con đường núi quanh co khúc khuỷu.
Tôi bị xóc nảy không ngừng, nôn ọe mãi, Trương Nghiệp phải dừng lại mấy lần để giúp tôi xuống xe nghỉ ngơi.
Khi vào núi, tôi tìm cách để hắn giúp tôi tháo bịt mắt.
Vậy là, cũng thuận tiện cho tôi quan sát địa hình xung quanh.
Làng được xây dựng trên sườn núi, chỉ có con đường này là ra vào duy nhất.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Dọc đường, cách vài cây số lại có một ngôi nhà đơn sơ, chắc chắn là các trạm canh gác của họ.
Những phương tiện và người muốn vào đây, phải qua được đôi mắt cảnh giác của những người này.
Muốn tiến thẳng vào ổ nhóm, không hề dễ dàng.
Ở cổng làng, chúng tôi bị chặn lại.
Mọi thứ trên người tôi đều bị kiểm tra kỹ lưỡng.
Chắc chắn không mang theo bất kỳ thiết bị định vị hay theo dõi nào.
Máy dò cũng được quét trên người Trương Nghiệp.
Tôi cảm thấy tim mình như bị treo lơ lửng.
Một gã đàn ông lực lưỡng chỉ vào n.g.ự.c Trương Nghiệp: "Cái đó là gì?"
"Bùa bình an."
Khi tôi nằm viện, anh nghe thấy những sản phụ bàn tán rằng họ đã đi chùa xin một lá bùa bình an, cuối cùng đứa bé chào đời an toàn.