Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 124: Sự thật (Phần 3)



Editor: Moonliz

Nghe có vẻ thật kỳ diệu, nhưng đó chính là sự thật.

Sau khi Esther nói xong, cả nhóm đều im lặng một lúc lâu. Lượng thông tin vừa rồi quá lớn, ai cũng cần thời gian để tiêu hóa.

Esther cũng cần nghỉ ngơi.

Nói một hơi dài như vậy khiến cô thật sự mệt mỏi.

"Chúng ta phải nói với hiệu trưởng Dumbledore ngay bây giờ!" Hermione là người đầu tiên đập bàn đứng dậy, nói: "Mọi chuyện có đúng như chúng ta nghĩ hay không, hãy để hiệu trưởng Dumbledore quyết định!"

Harry gật đầu tán thành: "Đúng vậy, chỉ cần cụ Dumbledore tìm được Sirius Black hoặc Peter Pettigrew, sự thật sẽ sáng tỏ. Dù là ai đã sát hại cha mẹ tớ, thì người đó cũng phải chịu sự trừng phạt!"

Chỉ có Ron vẫn nằm bò trên bàn, không biết làm gì: "Merlin ơi! Nếu mọi chuyện đúng như Esther nói, thì gia đình tớ đã sống với một kẻ như vậy suốt bao nhiêu năm sao?"

Sự sụp đổ của anh ấy rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhìn thấy. Harry vỗ vai Ron đầy cảm thông: "Nhỡ đâu mọi chuyện không phải như vậy thì sao? Cậu đừng lo quá."

"Đi thôi! Chúng ta sẽ tìm cụ Dumbledore ngay bây giờ!" Hermione không thể chờ thêm được nữa.

Esther đưa Bản đồ Đạo tặc cho Harry: "Nhớ mang theo nó, đây cũng được xem là một bằng chứng. Chỉ là, hiệu trưởng Dumbledore có thể sẽ thu giữ nó."

Harry nhận lấy tấm bản đồ, nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô: "Em không đi cùng bọn anh à? Mọi chuyện này đều do em phát hiện, em nên nói trực tiếp với cụ Dumbledore."

"Đúng vậy!" Hermione cũng nói: "Em sợ hiệu trưởng Dumbledore à? Chị nghĩ ông ấy không đáng sợ đâu. Dù em có đoán sai thì ông ấy cũng sẽ không trách em."

Esther thở dài: "Lẽ ra em nên đi cùng mọi người, nhưng em có lý do không muốn đi. Các anh hãy che giấu sự hiện diện của em như lần trước. Cứ nói rằng mọi chuyện đều do mọi người phát hiện, được không?"

Hermione cau mày: "Nhưng nếu nói rằng mọi chuyện là do bọn chị phát hiện thì hoàn toàn không hợp lý. Hiệu trưởng Dumbledore chỉ cần hỏi bác Hagrid là biết ai đã phát hiện ra Scabbers ở chỗ bác ấy."

"Đủ hợp lý mà." Esther nhanh chóng nói: "Chỉ cần mọi người nói rằng sau khi em phát hiện ra dấu vết của Scabbers, em đã báo cho ba người. Sau đó, cả nhóm mới ghép các manh mối lại và phát hiện ra bí mật này. Nếu không biết cách nói, em có thể dạy mọi người."

Esther vẫy tay, cúi xuống thì thầm với họ.

Vài phút sau, Esther hài lòng rời khỏi Phòng Yêu Cầu. Hai phút sau đó, nhóm Harry mới bước ta từ trong phòng.

"Chúng ta thực sự sẽ làm theo lời Esther sao?" Ron bối rối nhìn Harry.

Harry còn bối rối hơn: "Lần trước các cậu bảo tớ nói dối cụ Dumbledore đã rất gượng gạo, lần này thì..."

Nhưng ánh mắt Hermione lại kiên định hơn: "Dù không biết tại sao Esther muốn che giấu sự hiện diện của mình, nhưng em ấy là bạn chúng ta. Đương nhiên chúng ta phải giúp em ấy. Cứ làm theo lời em ấy đi, còn che giấu được hay không thì tính sau!"

Ba người họ mang tâm trạng rối bời tiến về văn phòng hiệu trưởng, trong khi Esther đã trở lại phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff.

Thực ra, cô không thoải mái như vẻ ngoài.

Việc truyền đạt thông tin đến hiệu trưởng Dumbledore một cách vòng vo như vậy đã tiêu tốn của cô không ít sức lực. Cô cũng không chắc liệu mình có thể thay đổi cốt truyện hay không, hoặc liệu nhóm Harry có thể diễn đạt một cách bình tĩnh hay không.

Nhưng ít ra cô còn có thứ này.

Esther lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ từ ngăn kéo tủ đầu giường.

Đây là thứ mà ông nội của cô đã gửi cho cô vào sáng nay. Chính cô đã nhờ ông nội tìm giúp một chiếc Xoay Thời Gian.

So với cha mình, quả thực ông nội đáng tin cậy hơn nhiều.

Tuy nhiên, trong thư gửi kèm, ông nội cũng giải thích rằng chiếc Xoay Thời Gian này có một số khuyết điểm. Nó chỉ có thể quay ngược thời gian trong vòng một tháng và có khả năng hoạt động không ổn định. Ông nội nhắc nhở cô phải sử dụng nó cẩn thận.

Esther không vội đưa chiếc đồng hồ này cho Theodore mà muốn xem tình hình tiếp theo sẽ ra sao. Nếu thật sự có kết cục xấu, cô vẫn còn cơ hội để làm lại.

Ở văn phòng hiệu trưởng.

Cụ Dumbledore nhìn theo bóng ba người Harry rời đi, đôi mắt xanh sáng ngời của cụ ẩn chứa nhiều cảm xúc, cuối cùng trở lại vẻ nghiêm túc.

Cụ vuốt ve chú phượng hoàng Fawkes bên cạnh và trầm giọng nói: "Phiền mày gửi một lá thư, gọi Severus và Remus đến đây."

Phượng hoàng kêu lên một tiếng, dang cánh bay đi.

Rất nhanh sau đó, người đầu tiên đến là giáo sư môn Độc dược trong bộ áo chùng đen quen thuộc.

"Hiệu trưởng, cụ tìm tôi có việc gì? Có phải đã tìm được manh mối về Sirius Black rồi không?"

Cụ Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc, trên bàn đặt một đĩa kẹo chanh và kẹo ong rỉ rách.

"Ngồi xuống đi, Severus. Đợi Remus đến rồi tôi sẽ giải thích chuyện gì đã xảy ra."

Cụ đưa tay ra hiệu mời Snape ngồi.

Snape không ngồi, chỉ đứng một bên, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu khi nghe nhắc đến tên Lupin.

Cũng không cần chờ lâu, giáo sư Lupin đã đến.

"Chào buổi chiều, giáo sư Dumbledore. Chào buổi chiều, giáo sư Snape."

So với khuôn mặt cau có của giáo sư Snape, dù giáo sư Lupin có vẻ mệt mỏi nhưng tâm trạng lại khá tốt. Thậm chí ông ấy còn vui vẻ chào hỏi giáo sư Snape, bất chấp thái độ lạnh lùng của đối phương.

Được dạy học ở Hogwarts là một khoảng thời gian tuyệt vời đối với giáo sư Lupin, tốt hơn rất nhiều so với những năm tháng bấp bênh trước đây của ông ấy. Hơn nữa, còn có người pha chế thuốc Bả Sói đều đặn cho ông ấy, giúp ông ấy giữ được lý trí trong đêm trăng tròn khi hóa thành người sói.

Dù việc Sirius Black vẫn khiến ông ấy lo lắng, nhưng giáo sư Lupin không thể phủ nhận rằng đây là giai đoạn tốt đẹp nhất trong cuộc đời ông ấy kể từ sau cái chết của người bạn thân James Potter.

Tiếc rằng, giáo sư Snape chẳng mảy may đáp lại lời chào hỏi của giáo sư Lupin, thậm chí còn tỏ ra khinh thường.

"Chào buổi chiều, Remus. Anh có muốn thử một viên kẹo ong rỉ rách không?"

Cụ Dumbledore cất lời một cách thoải mái.

Giáo sư Lupin từ chối: "Không cần đâu, thưa giáo sư. Cụ tìm tôi có việc gì? Liệu có liên quan đến Harry không?"

"Ồ, đúng vậy, quả thực có liên quan đến Harry." Cụ Dumbledore đẩy kính và nói: "Harry và các bạn của cậu ấy vừa đến tìm tôi, kể cho tôi một chuyện về Sirius Black."

Giáo sư Snape từ từ quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ nhìn hiệu trưởng Dumbledore: "Sao? Lại có người đứng sau chỉ dẫn cho bọn trẻ, và lần này bọn chúng phát hiện được điều gì?"

"Tôi nghĩ là vậy, và lần này là một điều vô cùng bất ngờ." Cụ Dumbledore bình tĩnh nói: "Harry nói rằng cậu ấy đã nhìn thấy tên Peter Pettigrew trên Bản đồ Đạo tặc."

"Cái gì?"

Giáo sư Lupin hét lên kinh ngạc: "Chắc chắn là Peter sao? Không phải cậu ấy đã hy sinh từ nhiều năm trước rồi sao?"

Giáo sư Snape cất giọng lạnh lùng: "Có lẽ ai đó nên giải thích với tôi, cái gọi là Bản đồ Đạo tặc là gì?"

"Đó là... một món đồ pháp thuật có thể theo dõi vị trí của tất cả mọi người trong lâu đài. Tôi không ngờ Harry lại có được nó. Nhưng đó không phải là điểm chính. Điều quan trọng là, cụ chắc chắn đó là tên Peter sao? Chính là Peter mà chúng ta đang nghĩ đến?"

"Tôi nghĩ vậy." Cụ Dumbledore tiếp tục: "Sau đó, một học sinh nhà Hufflepuff đã phát hiện ra con chuột cưng Scabbers của Ron, vốn đã mất tích từ lâu, trong túp lều của Hagrid. Vị trí của con chuột đó trùng khớp với tên Peter Pettigrew trên bản đồ. À, phải rồi, con chuột của nhà Weasley bị thiếu một ngón chân."

Mặt giáo sư Lupin đã tái nhợt đến mức không còn chút máu.

_______

GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI

[HP] Hướng dẫn tự cứu

Tác giả: Dư Tửu Nan TẫnEditor: Moonliz

Cuộc đời khởi động lại, bắt đầu từ khi mười tuổi.

Không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong đống đổ nát, cũng chẳng phải đứa trẻ được chọn trong cô nhi viện.

Kira chỉ có một cặp cha mẹ bình thường và một ông anh trai ngày nào cũng viết thư ca ngợi Hufflepuff.

"Thì ra ông anh này chính là Cedric."

Hầu hết mọi người ở Hogwarts đều thích Kira. Cô tài năng, xinh đẹp, có tính cách tích cực và lạc quan.

Ngay cả hiệu trưởng Dumbledore cũng tiếc nuối rằng một mặt trời nhỏ như thế này lại không được phân vào Gryffindor.

Chỉ có Chiếc Nón Phân Loại từng nhìn thấy tham vọng sâu thẳm trong linh hồn cô: "Phải sống sót."

[Hướng dẫn đọc] 1. Nữ chính thật sự bị bệnh, rối loạn lưỡng cực, rất điên, để sống sót thì cô ấy cần rất nhiều sự thấu hiểu và tình yêu. 2. Là một người trung lập nhưng vô cùng hỗn loạn, là kiểu người vui vẻ với mọi thứ: fan của OTP, video cắt ghép của CP, hay các nhóm nhân vật đều khiến cô mê mẩn vô cùng. 3. Nhà Slytherin, học thần, truy thủ, thành viên đội hợp xướng, VIP tiệm Công tước mật, chủ tịch câu lạc bộ "bếp riêng" (?). 4. Viết truyện vì yêu thích, không chấp nhận đánh giá tiêu cực. Nếu không thích, đề nghị nhấn vào dấu X phía trên bên trái và quên nhau đi. 5. CP với nữ chính là Snape.

"Tôi dùng một cái cớ để lừa bọn họ, chỉ khi nào tâm trạng tôi cực kỳ tốt tôi mới gặp người khác. Không ai biết tôi thật sự là ai."

"Có lẽ tôi là một cỗ máy không thể dừng lại."