Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 131: Hậu Quả của Việc Sử Dụng Xoay Thời Gian



Editor: Moonliz

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu Esther khi cô đang ngập tràn cảm giác tội lỗi. Cô nghe cha mình nói tiếp: "Vậy mà đã khóc rồi sao?"

Trời đã gần tối, mặt trời lặn về phía tây, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên bầu trời. Những tia sáng vàng xuyên qua các tầng mây, rải xuống trần gian, phủ lên mọi vật một lớp màng êm dịu của sự dịu dàng.

Esther lắc đầu, cắn môi đáp: "Con không khóc, nhưng con thật sự biết mình sai rồi. Con xin lỗi vì đã làm cha mẹ lo lắng."

Cha David bỗng im lặng. Hai cha con cùng bước ra khỏi tòa lâu đài, Esther không ngừng bất an. Khi không thể nhịn được nữa và ngẩng đầu lên để quan sát nét mặt của cha, cô nhận ra ông đang nhìn xung quanh với ánh mắt đầy hoài niệm.

"Cha?" Esther nghi ngờ gọi ông.

David thu ánh nhìn lại: "Sao thế?"

Esther trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Cha vẫn định đi tìm giáo sư Snape để đòi bồi thường sao ạ?"

David hừ nhẹ, đáp: "Đương nhiên rồi."

Esther thở dài: "Nếu vậy, là người bị liên lụy trực tiếp, con muốn xin một lọ thuốc chữa thương, vậy không quá đáng chứ?"

David liếc cô với ánh mắt nghi ngờ: "Con muốn thuốc chữa thương để làm gì?"

Esther trả lời: "Để phòng hờ thôi mà."

Nghe vậy, cha David nhíu mày, giọng pha chút tức giận: "Con còn định liều lĩnh trong những ngày tới nữa à?"

Esther vội lắc đầu: "Không phải thế, nhưng trong cuộc sống hằng ngày, khó tránh khỏi những va chạm. Dù con không cần, nhưng nếu bạn học của con chẳng may gặp chuyện thì cũng có thể dùng được."

Nghe cô nói vậy, nét mặt cha David mới dịu lại: "Được, cha sẽ tìm Snape và cụ Dumbledore. Còn con, quay lại tiếp tục ôn tập đi. Nếu kết quả học kỳ này mà sa sút, thì đừng mong có thuốc chữa thương nào hết."

Trước khi đi, ông không quên "dặn dò" Esther chăm chỉ học hành.

Trong khoảng thời gian đứng ngoài thư viện nhìn vào, ông đã thấy rõ khuôn mặt đầy khổ sở của cô khi làm bài tập.

Làm bài tập mà khổ sở đến thế sao?

Lúc còn đi học, sao ông không cảm thấy vậy nhỉ?

Mặt mày Esther ỉu xìu, ậm ừ một tiếng, rồi nhìn theo bóng cha mình rời đi.

Khi không còn thấy bóng dáng của David nữa, cô lập tức quay người và chạy về phía căn nhà nhỏ của bác Hagrid.

Cô có thể nghe theo nhiều lời khuyên của ông, nhưng chăm chỉ học hành thì thật sự không làm được!

Khi Esther đến được nhà bác Hagrid, nhờ sự sắp xếp bất ngờ của cha mình, Buckbeak đã bị hành quyết xong xuôi.

Bác Hagrid đang khóc nức nở.

Điều đó khiến Esther cảm thấy áy náy. Cô vừa định an ủi vài câu thì Harry và Hermione xuất hiện.

Về phần Ron...

Từ sau khi xác nhận Scabbers chính là Peter Pettigrew, anh ấy trở nên uể oải, suy sụp.

Không phải vì còn lưu luyến gì con chuột cũ, mà chỉ cần nghĩ đến việc mình đã ăn ngủ cùng một kẻ sát nhân trong suốt thời gian qua, Ron cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghê tởm, tinh thần xuống dốc trầm trọng.

Dường như Hermione và Harry cũng vừa nhận được tin Buckbeak bị hành quyết. Sắc mặt cả hai đều không tốt chút nào.

Có vẻ họ không biết việc Buckbeak bị xử tử sớm là do cha của Esther. Vì vậy, khi gặp cô, họ không hỏi gì cả.

Hermione chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định sử dụng Xoay Thời Gian. Trước khi đến đây, cô đã được cụ Dumbledore nhắc nhở.

"Vẫn còn cách cứu Buckbeak! Tớ sẽ chỉnh thời gian về ba tiếng trước!"

Cô ấy lấy Xoay Thời Gian ra và nói.

Esther khựng lại.

Khoan đã! Đợi đã! Phải để cô rời khỏi đây đã chứ!

Ba tiếng trước cô vẫn còn đang vò đầu bứt tai ôn tập trong thư viện cơ mà!

Tuy nhiên, trước khi cô kịp đứng dậy, Hermione đã vội vàng dùng Xoay Thời Gian. Thời gian dường như đông cứng lại, ký ức lùi ngược về phía sau. Khi cô lấy lại ý thức, bản thân đã quay trở về thư viện.

"Chúng ta nhanh chóng ôn tập thôi. Tối nay anh nghe nói trong bếp có chuẩn bị bánh chocolate đấy. Làm xong sớm thì bọn mình có thể đến Đại Sảnh đường sớm, nếu không thì sẽ bị lấy hết mất!"

Ernie mở sách ra, vừa lẩm bẩm với Esther vừa tự cổ vũ bản thân.

Nếu không có bánh chocolate làm động lực, anh ấy cũng chẳng thể tập trung học nổi.

Esther thở dài, rồi đột ngột đóng sách lại và nói với Ernie: "Thay vì chờ, sao không hành động ngay bây giờ? Chúng ta đến bếp luôn đi, bảo các gia tinh làm sẵn bánh chocolate, rồi ăn ngay tại đó, không phải sẽ tốt hơn sao?"

Ernie trợn tròn mắt: "Nhưng chúng ta mới chỉ ôn tập chưa đến nửa tiếng thôi mà!"

Đối với cô thì thời gian đó đã quá dài rồi. Nếu tiếp tục học nữa, cô sẽ phát điên mất.

"Không sao cả. Cùng lắm đến giờ ăn tối, bọn mình học bù trong lúc mọi người ăn là được."

Esther đã thu dọn sách vở xong xuôi.

Ernie không còn do dự, anh ấy vội vàng dọn dẹp đồ của mình, rồi theo cô rời khỏi thư viện.

Khi đến nhà bếp, họ phát hiện rằng ý tưởng này không chỉ của riêng họ.

Trong bếp lúc này, ngoài Esther và Ernie, còn có bốn học sinh Hufflepuff khác. Không gian vốn không lớn bỗng trở nên náo nhiệt vô cùng.

Các gia tinh đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, trong khi Esther và Ernie đứng nhìn nhau với những người bạn quen thuộc của mình.

"Justin? Sao cậu cũng ở đây? Không phải cậu bảo hôm nay sẽ học thuộc hết sách môn Độc Dược, không học xong thì không ăn cũng không ngủ sao?"

Ernie túm lấy Justin Fletchley trong đám đông, chất vấn.

Justin chẳng hề tỏ ra áy náy vì bị bắt gặp, thản nhiên đáp: "Không còn cách nào khác, tớ học được một nửa thì phát hiện tớ đã đánh giá quá cao bản thân. Còn cậu thì sao, không phải cậu định học đến giờ ăn tối sao? Sao cũng đến đây sớm thế?"

"Vì tớ cũng đánh giá quá cao bản thân, với lại hôm nay có món bánh chocolate mà tớ thích nhất!"

Ernie cũng không chịu thua, đáp lại.

Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

"Không hổ là bạn thân, khả năng tự kiểm soát quả là giống nhau y hệt."

Hannah vừa ăn một chiếc donut vừa châm chọc Ernie và Justin.

"Cậu không có tư cách nói bọn tớ. Cậu cũng thế còn gì?"

Justin nhìn về phía Hannah.

Hannah gật đầu như lẽ đương nhiên: "Đúng vậy, nên tớ mới là bạn của các cậu."

Ngoài họ ra, trong bếp còn có hai học sinh năm trên. Hai người vẫy tay gọi ba người kia:

"Mau qua đây đi, bánh chocolate xong rồi, đến thưởng thức trà chiều thôi!"

Còn Esther thì sao?

Cô đã yên vị từ trước khi nhóm Ernie bắt đầu cãi nhau, và giờ đang thưởng thức món bánh chocolate mà Ernie thèm thuồng.

Vị chocolate tan chảy trong miệng, cuối cùng cũng khiến cô giãn mày giãn mặt.

Đúng là đồ ăn ngon có thể chữa lành mọi thứ.

Chocolate tuy đắng, nhưng so với nỗi đau do việc học mang lại thì ngọt ngào như mật.

Quả nhiên, ăn uống vui chơi vẫn hợp với cô hơn việc học hành chăm chỉ.

Về chuyện cứu Buckbeak, cô không muốn tham gia làm gì. Có Harry và Hermione lo liệu là đủ rồi.

Trải qua một buổi trà chiều vui vẻ cùng bạn bè, đến giờ ăn tối, Esther thực sự chẳng còn bụng dạ nào để ăn nữa.

Cô viện cớ về học bài, nhưng thực ra là trốn về ký túc xá để đọc tiểu thuyết.

Vừa đọc, cô vừa cảm thán: hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời.