Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 142: World Cup Quidditch diễn ra (Phần 3)



Editor: Moonliz

Khi đôi chân của Esther chạm đất, cô loạng choạng bước vài bước về phía trước. Ngay khi sắp ngã xuống, mẹ cô, Laetitia nhanh tay đỡ lấy cô.

Esther ngẩng đầu lên, phát hiện ra ngoài những người lớn, chỉ có Cedric và cô là không bị ngã. Có vẻ như hầu hết mọi người đều lần đầu sử dụng Khóa Cảng nên khó giữ được thăng bằng.

Cô chỉnh lại mặt dây chuyền hình ngôi sao ló ra khỏi cổ áo, nhét nó vào trong. Đây là món quà mẹ cô tặng hồi năm nhất, và cô luôn đeo nó bên mình từ đó đến giờ.

Những người ngã xuống đất lần lượt đứng dậy. Esther chìa tay ra giúp Ron, người gần cô nhất, đứng lên. Ron ngã thẳng vào Harry, đè xuống cậu bạn.

Họ đang ở một khu đất trống hoang vu, xung quanh phủ đầy sương mù. Trước mặt họ là hai pháp sư trông khá nhếch nhác, với vẻ mặt mệt mỏi cho thấy họ không hề thích công việc của mình.

Quần áo của hai người đàn ông này cũng rất kỳ lạ. Dù là đồ Muggle, nhưng cách phối váy ngắn Scotland với áo choàng Nam Mỹ thực sự quá đỗi "ấn tượng."

Ai lại dạy họ phối đồ như vậy chứ?

Esther nhìn rõ khi hai người này bắt tay chào hỏi David, khóe miệng cha cô giật giật, như thể ông đang cố nhịn cười.

Hai người đàn ông ăn mặc kỳ quái này là nhân viên của Bộ Pháp thuật, đồng nghiệp lâu năm của ông Weasley và ông Diggory. Họ cũng quen biết David, vị Cục trưởng mới của Cục Kiểm soát và Quản lý Sinh vật Huyền bí. Dù mới nhậm chức chưa lâu, David đã nổi tiếng không chỉ vì năng lực xuất sắc mà còn vì vẻ ngoài đẹp trai.

Ngoài ra, người ta cũng đồn rằng David luôn tự giải quyết công việc của mình, không bao giờ phiền đến cấp dưới. Thậm chí, ông thà làm thêm giờ còn hơn để nhân viên phải tăng ca.

Kiểu sếp như vậy, biết tìm ở đâu bây giờ?

Hai người đàn ông vừa kết thúc ca trực đêm, thoáng chút ghen tị với David.

Sau khi chào hỏi xong, một người trong số họ lấy ra một cuộn giấy da dài, rà soát để xác định vị trí khu cắm trại của ba gia đình.

Chào tạm biệt họ, cả nhóm tiến về phía trước theo lời dẫn dắt của ông Weasley.

Khu cắm trại của gia đình Esther gần với nhà Weasley hơn, cả hai đều nằm trong khu vực đầu tiên. Sau khi tạm biệt cha con nhà Diggory, họ đi về phía ngôi nhà đá mà hai người đàn ông kia đã nhắc đến.

Tại đó có một người đàn ông đang đứng chờ – ông Roberts, quản lý khu cắm trại.

Ông ấy là một Muggle thực sự.

Họ đã đặt lều từ trước, nhưng vẫn cần trả tiền bằng tiền Muggle cho ông Roberts.

Ông Weasley có vẻ hơi căng thẳng. Mặc dù đã đổi tiền Muggle trước đó, nhưng ông ấy lại không quen với các mệnh giá khác nhau của các tờ tiền. Ông ấy rút ra một nắm tiền, quay sang David với ánh mắt cầu cứu.

Là một phù thuỷ xuất thân từ thế giới Muggle, David rất rành về bảng Anh. Ông điềm tĩnh nhận lấy số tiền từ tay ông Weasley, đếm đủ số tiền cần nộp rồi đưa cho ông Roberts. Cùng lúc đó, Laetitia lấy từ túi xách của mình ra một chiếc ví xinh xắn, rút tiền để trả cho phần của gia đình họ.

"Được rồi, tôi sẽ thối lại tiền thừa cho các vị."

Ông Roberts nhìn ông Weasley một cách kỳ lạ nhưng không nói gì. Ông ấy lấy một chiếc hộp đựng tiền xu ra, vừa thối tiền vừa lẩm bẩm: "Tôi chưa bao giờ thấy một sự kiện lớn như thế này. Hàng trăm người cứ liên tục kéo đến."

"Có điều gì không ổn sao?"

Ông Weasley lo lắng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Không, nhiều người thì không vấn đề gì, nhưng trong số đó có rất nhiều người nước ngoài. Chỉ cách đây vài phút thôi, có một người nước ngoài cứ khăng khăng đưa cho tôi vài đồng tiền vàng."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Hơn nữa, cách họ ăn mặc thật kỳ quặc. Có đủ mọi loại trang phục, thậm chí còn có người mặc váy ngắn Scotland kết hợp áo choàng Nam Mỹ!"

"Như vậy là lạ sao?"

Ông Weasley hỏi một cách căng thẳng, bắt đầu liếc nhìn lại quần áo của mình, sợ rằng chính mình cũng ăn mặc sai lầm.

"Đương nhiên là lạ!" Ông Roberts đáp: "Làm gì có người bình thường nào ăn mặc như vậy đâu?"

Vừa nói, ông ấy vừa lấy ra hai bản sơ đồ khu cắm trại: "Đây là sơ đồ khu vực của các vị, và đây là tiền thừa của các vị."

David nhận lấy sơ đồ và tiền của gia đình mình, gật đầu cảm ơn, nhanh chóng ngắt cuộc trò chuyện: "Cảm ơn rất nhiều. Ông Weasley, tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng trở về lều để nghỉ ngơi. Mấy đứa trẻ đều khá mệt rồi."

"Ồ, đúng vậy."

Ông Weasley cố giữ vẻ bình thường nhất có thể, rồi cùng David dẫn mọi người về phía khu lều.

Họ đi qua một khu vực phủ sương mù nhẹ, len lỏi giữa hai hàng dài các lều trại.

Hầu hết các lều trông rất bình thường, không khác gì lều Muggle thông thường. Tuy nhiên, một số chủ lều đã cố làm quá, thêm thắt nhiều chi tiết kỳ lạ như chuông gió hay thậm chí cả ống khói.

Có những lều được dựng lên một cách xa hoa, nổi bật hẳn, thậm chí có gia đình còn nuôi vài con công bên ngoài.

Tất cả mọi người không khỏi ngoái nhìn những lều trại ấy.

"Không lạ gì khi ông Roberts cảm thấy khó hiểu," Harry cảm thán: "Những lều trại này chẳng hề kín đáo một tẹo nào."

"Lúc nào cũng vậy." Ông Weasley lắc đầu: "Khi có đông người, luôn có những kẻ muốn khoe khoang, ganh đua."

Họ tạm chia tay nhau, mỗi gia đình trở về lều riêng của mình.

Lều trại cần tự dựng lên, nhưng nhờ có phép thuật, việc đó chẳng mấy khó khăn.

Esther đứng một bên, cầm theo vài túi hành lý, nhìn cha mẹ cô phối hợp nhịp nhàng vung đũa phép. Chẳng mấy chốc, lều của họ đã được dựng xong.

Từ bên ngoài, lều trông giống một chiếc lều thông thường, đủ chỗ cho ba người ở nhưng không rộng rãi lắm.

Nhưng đây là thế giới phép thuật, mọi vấn đề không gian đều có thể giải quyết dễ dàng bằng một câu thần chú.

Khi Esther theo cha mẹ bước vào bên trong lều, cô ngạc nhiên thấy không gian bên trong rộng lớn đáng kinh ngạc. Lều không chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, mà còn có cả phòng tắm và bếp.

"Được rồi, Esther, đưa hành lý cho mẹ," Laetitia nhận túi từ tay cô, dặn dò: "Con có thể nghỉ ngơi một lát, hoặc ra ngoài chơi. Nhưng nếu đi chơi, con phải cẩn thận. Đây là nơi có phù thủy từ khắp thế giới, không thể đảm bảo không có kẻ xấu. Con cần chú ý an toàn."

Esther gật đầu: "Con muốn nghỉ ngơi một chút, con thực sự rất mệt."