Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 154: Khai Giảng



Editor: Moonliz

Học là điều mà Esther không muốn làm, và dù có ép buộc thì cũng chẳng ích gì.

Esther và cha David mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu. Cuối cùng, cho đến khi xuất viện, cha David cũng không thể khiến cô tiếp thu được thêm bao nhiêu kiến thức.

David chỉ biết bất lực lắc đầu trước sự bướng bỉnh của cô con gái.

Khi rời khỏi bệnh viện Thánh Mungo, thời gian nghỉ hè của Esther đã gần cạn kiệt.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho năm học mới, trong lúc mẹ cô, Laetitia đang sắp xếp hành lý giúp cô, bà lấy ra vài bộ lễ phục và hỏi liệu có nên mang theo một bộ không.

Esther nghi hoặc nhìn mẹ: "Mẹ à, trong danh sách của con đâu có hạng mục lễ phục đâu. Ernie bảo rằng chỉ mấy anh chị lớn mới cần chuẩn bị lễ phục thôi mà."

Laetitia trả lời: "Mẹ biết chứ, nhưng cứ chuẩn bị sẵn phòng trường hợp cần dùng."

Tuy nhiên, lễ phục chiếm khá nhiều chỗ, Esther lắc đầu từ chối: "Không cần đâu mẹ, nếu có việc cần thật, con có thể viết thư về trước. Mẹ cứ gửi cú mang đến là được."

Cô mới chỉ học năm ba, chưa có ai mời, nên tất nhiên không thể tham dự buổi dạ hội nào cả.

Mẹ cô cũng không ép buộc, để lễ phục xuống và tiếp tục xếp đồ.

Còn Esther thì ngồi bên cạnh viết thư trả lời.

Từ sau khi rời bệnh viện Thánh Mungo, Esther nhận được rất nhiều thư từ mọi người gửi đến. Lá đầu tiên là của Draco.

Trong thư, đầu tiên Draco chúc mừng cô đã xuất viện, sau đó bắt đầu phàn nàn về lần hắn đến thăm cô, vô tình đụng mặt Harry và Sirius Black. Cuối thư, hắn nhắc đến việc nhà trường yêu cầu chuẩn bị lễ phục, và nói rằng cha hắn, Lucius bảo có thể sẽ có một buổi tiệc trang trọng. Hắn hỏi Esther có cần chuẩn bị lễ phục không.

Sau ngần ấy chuyện, quan hệ giữa Esther và Draco đã hòa giải từ lâu. Chỉ riêng việc trong khu rừng hôm đó, Draco không bỏ mặc cô một mình mà quay lưng chạy đi, đã đủ để Esther coi hắn là bạn.

Vì vậy, Esther viết thư trả lời Draco, nói rằng mình không cần chuẩn bị lễ phục, sau đó kể thêm vài chuyện vui nhộn trong cuộc sống thường ngày cho hắn nghe.

Lá thư thứ hai là từ Hermione.

Sau khi World Cup Quidditch kết thúc, Hermione đã quay về nhà, nên những chuyện xảy ra sau đó cô ấy biết muộn hơn những người khác.

Trong thư, Hermione bày tỏ sự lo lắng về những gì Esther đã trải qua, sau đó kể về những cuốn sách cô ấy đã đọc và những việc mình làm trong kỳ nghỉ hè.

Hermione nhắc đến việc trong ngày diễn ra World Cup Quidditch, cô ấy đã gặp gia tinh Winky của nhà Crouch. Do quá sợ hãi, Winky đã không làm theo lệnh của ông chủ và ở lại lều, kết quả là bị ông Crouch quở trách và đánh mắng. Việc này để lại ấn tượng sâu sắc với Hermione.

Với tư cách là một phù thủy Muggle lớn lên trong môi trường tự do và bình đẳng, Hermione không thể chấp nhận được sự bất công như vậy. Cô ấy nói với Esther rằng mình muốn làm điều gì đó để giúp đỡ các gia tinh.

Ngoài ra, Hermione còn nhắc đến một chuyện khác: mấy ngày trước Harry có viết thư cho cô ấy. Trong thư, Harry nhắc lại lời tiên đoán mà Esther đã đưa ra ở trường, rằng anh sẽ gặp một người cực kỳ quan trọng vào cuối năm học. Sau đó, anh kể về việc tái ngộ với cha đỡ đầu của mình và nói rằng anh cảm thấy có lẽ Esther thật sự có khả năng "tiên đoán".

Hermione không tin rằng Esther biết bói toán. Cô ấy luôn nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp. Vì thế, Hermione kể lại chuyện này cho Esther trong thư, và cuối thư còn phàn nàn: "Những phù thủy khác mê tín thì cũng thôi đi, nhưng Harry đã ở trong thế giới Muggle từ nhỏ đến lớn, sao lại cũng mê tín thế chứ?"

Esther đáp lại với giọng đùa cợt: "Trong thế giới phép thuật mà nói chuyện khoa học thì thật không khoa học chút nào. Biết đâu em thực sự biết bói toán thì sao? Thưa Bộ trưởng Pháp thuật tương lai đáng yêu, cô Granger."

Lá thư tiếp theo là của Harry.

Trong thư, Harry kể với Esther rằng giáo sư Lupin sẽ rời trường một cách đơn giản. Đây không phải là yêu cầu từ cụ Dumbledore hay bất kỳ ai khác, mà là quyết định của chính giáo sư Lupin.

Sau khi biết mình là người sói, giáo sư Lupin rất lo sợ sẽ làm hại các học sinh khác. Sau khi cân nhắc kỹ, ông ấy đã nộp đơn xin từ chức lên cụ Dumbledore.

Harry cảm thấy rất buồn vì điều này, bởi anh rất quý giáo sư Lupin.

Anh cũng nhắc đến việc gần đây cha đỡ đầu của mình là chú Sirius lại bị Bộ Pháp thuật truy nã. Harry nói rằng Peter Pettigrew đã trốn thoát, nhắc nhở Esther phải cẩn thận hơn.

Cuối thư, Harry không kìm được, ngập ngừng hỏi Esther: "Học kỳ này anh sẽ trải qua chuyện gì vậy? Em có thể bói giúp anh không?"

Esther lắc đầu bất lực, nhưng cuối cùng vẫn cầm bút viết một câu mơ hồ: "Năm nay sẽ là bước ngoặt của mọi chuyện."

Câu này không chỉ viết cho Harry, mà cũng là viết cho chính Esther.

Mỗi khi nghĩ đến những gì sắp xảy ra sau khi khai giảng, Esther không khỏi cảm thấy lo lắng.

Kế hoạch hiện tại của cô cũng giống như năm trước: cố gắng tiết lộ trước những sự việc bất hợp lý trước khi kết cục xảy ra. Cô không nghĩ mình có thể ngăn chặn sự hồi sinh của Voldemort, nhưng sẽ cố gắng cứu Cedric Diggory.

So với những chuyện sẽ xảy ra năm nay, những sự kiện của năm ngoái trông chẳng khác gì trò trẻ con.

Esther thở dài, cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.

Nếu chỉ là một người ngoài câu chuyện, việc đối đầu với Voldemort nghe có vẻ không quá đáng sợ. Nhưng khi trở thành người trong cuộc, cô mới hiểu nỗi kinh hoàng mà điều này mang lại, ngay cả khi cô biết rằng Voldemort sẽ phải chết.

Những gì xảy ra sau trận chung kết World Cup Quidditch khiến cô nhận ra sự nhỏ bé của mình và lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi mà cái chết mang lại.

Cô hơi sợ, nhưng không muốn bỏ cuộc.

Bởi cô biết rằng dù lúc này có trốn tránh, thì sẽ có ngày cô không thể trốn nữa. Trừ khi cô làm theo kế hoạch của cha mẹ, bỏ học và trở về thế giới Muggle. Nếu không, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải đối mặt với Voldemort.

Esther nhìn ra ngoài cửa sổ. Một con cú đang vỗ cánh bay đến bên cửa sổ, mang theo một bức thư gửi cô.

Esther nhận lấy thư, cho con cú ăn chút thức ăn.

Cô khẽ thở dài.

Dù biết rằng con đường phía trước đầy nguy hiểm, cô vẫn không muốn lùi bước.

Bởi vì nơi đây có những người đồng hành cùng với cô.

Ngày khai giảng là một ngày mưa âm u.

Cha mẹ cùng đưa Esther đến tàu tốc hành Hogwarts.

Chiếc tàu hơi nước cổ điển màu đỏ sậm đang đỗ ở đó, xung quanh là các học sinh đang chia tay cha mẹ.

Khi Esther đến, cô tình cờ gặp Ernie.

Ernie thường xuyên đến thăm cô trong kỳ nghỉ hè. Dù biết rằng cô đã bình phục, anh ấy vẫn tỏ ra rất cẩn thận, sợ cô lại bị thương. Vì vậy, toàn bộ hành lý của Esther đều do Ernie giúp mang lên tàu.

Esther rất cảm động, không ngừng khen ngợi anh ấy là một người anh trai tốt.

Họ chọn một khoang để ngồi xuống. Thỉnh thoảng có những học sinh Hufflepuff đi ngang qua, cũng ghé vào hỏi thăm tình hình của Esther.

Esther lặp đi lặp lại rằng mình đã hoàn toàn bình phục, nhưng không hề cảm thấy phiền phức.